Quý Nhiêu ăn chưa được mấy miếng liền dùng một tay chống má, nhìn anh, bày ra dáng vẻ mê trai.
Thương Ngôn Tân buông đũa, cười hỏi: "Sao không ăn nữa, đồ ăn không hợp khẩu vị của cô sao?"
Quý Nhiêu lắc đầu, cười khanh khách nói: "Mùi vị món ăn rất ngon, nhưng sắc đẹp lại càng ngon hơn."
Thương Ngôn Tân nói: "Cô Quý, tôi lớn hơn cô mấy tuổi, kiểu đùa này không thích hợp."
Quý Nhiêu giả bộ hoảng loạn: "Anh tức giận sao?"
Thương Ngôn Tân cười cười, nói: "Không có."
Quý Nhiêu thở phào nhẹ nhõm: "Anh Thương, tôi không nói giỡn với anh, tôi thích anh, chỉ cần nhìn anh là tôi sẽ tràn đầy vui mừng. Thực không giấu giếm, hôm nay tôi vẫn lo lắng anh sẽ từ chối lời mời của tôi cho nên cơm trưa vẫn chưa ăn được mấy miếng, trong bụng đã trống trơn nhưng giờ phút này những mỹ thực xinh đẹp ở trước mặt tôi vẫn không hấp dẫn tôi bằng khuôn mặt của anh."
Thương Ngôn Tân nhìn vẻ mặt thành khẩn nghiêm túc của cô, hỏi: "Cô muốn gì?"
Quý Nhiêu không chút do dự: "Tôi muốn anh làm bạn trai tôi."
Thương Ngôn Tân im lặng một lát, khéo léo từ chối: "Không thích hợp."
"Vì sao?" Quý Nhiêu gấp giọng hỏi: "Tôi không đẹp sao?"
Thương Ngôn Tân nói: "Không liên quan đến nhan sắc."
Quý Nhiêu nghĩ lại: "Có phải anh cảm thấy tôi không đủ rụt rè hay không, thật ra bình thường tôi không như vậy, tôi chưa từng theo đuổi người đàn ông nào khác, cũng chưa từng tỏ tình với người đàn ông khác, tôi cũng không biết mình làm sao nữa, vừa nhìn thấy anh Thương, tôi liền không khống chế được, muốn cho anh Thương biết tôi thích anh."
Quý Nhiêu cụp mi mắt xuống, tủi thân nói: "Phụ nữ thích anh Thương nhiều lắm, tôi sợ tôi thổ lộ muộn, anh Thương sẽ bị người phụ nữ khác cướp đi."
"Cũng không liên quan đến tính cách của cô." Thương Ngôn Tân nói.
"Vậy là vì sao?" Quý Nhiêu mờ mịt.
Thương Ngôn Tân nói: "Tôi quen ở một mình rồi."
Quý Nhiêu: "Thói quen có thể thay đổi, anh Thương có từng nghe nói đến phương pháp tu luyện hai mươi mốt ngày chưa, chỉ cần hai mươi mốt ngày là có thể hình thành một thói quen, anh Thương có thể thử hẹn hò với tôi, hai mươi mốt ngày sau, anh Thương sẽ quen với việc hẹn hò với tôi."
Thương Ngôn Tân bị lời ngụy biện khéo léo này của cô chọc cười.
"Cô Quý, tuổi cô còn quá nhỏ."
Quý Nhiêu cắn môi, phản bác anh: "Tôi không nhỏ, tôi hai mươi mốt tuổi, đã sớm trưởng thành rồi."
Thương Ngôn Tân: "Sang năm tôi sẽ vào độ tuổi ba mươi, lớn hơn cô tám tuổi, người ta thường nói tam tuế nhất đại câu(*), cô và tôi không hợp với nhau, đối với tôi mà nói, Cô Quý còn nhỏ."
(*)Tam tuế nhất đại câu: có nghĩa là nếu hai người cách nhau ba tuổi trở lên thì nhận thức về tư tưởng, đạo đức, pháp luật và giác quan sẽ khác nhau. Vì vậy, giữa hai người sẽ có nhiều khoảng cách.
"Mới tám tuổi thôi mà, có vấn đề gì đâu, anh Thương không thử thì làm sao biết chúng ta không hợp?"
Thương Ngôn Tân cười nói: "Xin lỗi, Cô Quý, công việc của tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian dùng vào loại chuyện này."
Quý Nhiêu trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: "Nói tới nói lui thì anh vẫn không để ý đến tôi."
Cô ngẩng đầu, chưa từ bỏ ý định mà hỏi: "Tôi thật sự không có cơ hội sao? Tôi còn có thể tiếp tục theo đuổi anh không?"
Thương Ngôn Tân khéo léo: "Theo đuổi ai là quyền của cô nhưng tôi khuyên rằng không nên lãng phí thời gian trên người tôi, làm điều vô ích."
"Nhưng tôi thật sự rất thích anh." Quý Nhiêu ngước mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung.
Thương Ngôn Tân hơi giật mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!