Chương 89: (Vô Đề)

Tạ Tri Tụng nói: "Không có đàn ông, chỗ này chỉ có hai dì giúp việc tới nhà nấu cơm quét dọn vệ sinh thôi."

Nghĩ đến Ngự Cung Trang Viên bên kia có mấy chục người chăm sóc Giang Minh Nguyệt như bảo mẫu, tài xế, đầu bếp thì bên này chỉ có hai dì giúp việc, so sánh ra thì có vẻ hơi keo kiệt.

Tạ Tri Tụng không thích trong nhà có quá nhiều người vây quanh, bình thường hai dì tới nấu cơm quét dọn nhà xong sẽ đi, điều này hiển nhiên không phù hợp với tiêu chuẩn sinh hoạt của Giang Minh Nguyệt.

"Hôm nay em chịu đựng một chút, ngày mai anh sẽ gọi thêm vài bảo mẫu tới."

Giang Minh Nguyệt nói: "Không cần đâu, diện tích nhà bên này quá nhỏ, người trong nhà quá nhiều sẽ không đi được."

Tạ Tri Tụng: "..."

Diện tích căn nhà này của anh rất nhỏ?

Cũng đúng, so với biệt thự Ngự Cung Trang Viên của cô thì căn nhà mấy trăm mét vuông này của anh quả thật rất nhỏ.

Tạ Tri Tụng: "Anh còn mấy căn biệt thự trống dưới tên anh, lát nữa em xem thích chỗ nào thì sau này chúng ta qua Bắc Thành ở chỗ đó."

Giang Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Không cần, cứ ở chỗ này đi, nhà nhỏ có cái hay của nhà nhỏ."

Hôm qua khi mới vào cửa thì cô đã phát hiện căn nhà này của anh không có người giúp việc, cô và anh sống ở trong nhà này có thể thân mật ở bất kỳ chỗ nào, không ai quấy rầy thế giới riêng của bọn họ.

Hơn nữa bọn họ nhất định là sẽ sinh sống thường xuyên tại Hải Thành, còn Bắc Thành bên này, một năm cũng không ở được mấy ngày.

Tạ Tri Tụng nói: "Ở đây có phải quá thiệt thòi cho em không, hay là đi xem biệt thự khác đi, không thể để em ở bên anh mà khiến em phải hạ thấp tiêu chuẩn của mình."

Cũng đâu phải anh không có điều kiện mà phải khiến vợ mình chịu thiệt thòi.

Giang Minh Nguyệt không phản đối, tuy rằng trong lòng cô đã quyết định sau này sẽ ở nơi này với anh khi đến Bắc Thành, nhưng cô vẫn cần phải hiểu rõ chồng của mình có những tài sản gì trên danh nghĩa.

"Được rồi, lấy lại đây để em xem một chút."

Cơm tối dì giúp việc còn đang làm, Giang Minh Nguyệt đã một ngày không ăn gì, Tạ Tri Tụng bưng hoa quả vào lót bụng cho cô.

Ngồi trên sofa trong phòng ngủ, Giang Minh Nguyệt ôm máy tính, xem qua mấy căn biệt thự có vị trí địa lý tốt của Tạ Tri Tụng ở Bắc Thành.

Tạ Tri Tụng hỏi: "Có thích không?"

Giang Minh Nguyệt nói: "Đều rất tốt."

Tạ Tri Tụng nói: "Anh sẽ bảo Lý Hạ liên lạc với Nguyễn Tịch, chuyển những thứ này sang tên em."

Giang Minh Nguyệt hơi giật mình: "Chuyển sang tên em làm gì?"

Tạ Tri Tụng: "Tài sản của đàn ông không phải nên giao cho vợ sao? Không chỉ những cái này."

Tạ Tri Tụng mở lại tài liệu: "Đây là tất cả tài sản trên danh nghĩa của anh, ngoại trừ một số cổ phần đầu tư không thể chuyển đi, những bất động sản và tiền mặt khác đều chuyển sang tên của em."

Ngày hôm qua Giang Minh Nguyệt nói, chồng của một người chị em của cô giao hết tiền mà anh kiếm được cho vợ của mình, lúc ấy Tạ Tri Tụng đã hứa rằng mình sẽ tốt hơn chồng của tất cả mọi người, trong đó đương nhiên bao gồm cả việc giao tài sản.

Giang Minh Nguyệt đại khái xem lướt qua thông tin tài sản trên danh nghĩa của anh, cô vô cùng hài lòng với thái độ của anh, khẽ gật đầu nói: "Tấm lòng của anh, em xin nhận nhưng chúng ta đều là vợ chồng, những thứ này cũng không cần chuyển cho em, hơn nữa nếu anh cho em hết thì anh phải làm sao?"

Tạ Tri Tụng nói: "Sau này mỗi tháng em cho anh tiền tiêu vặt."

Giang Minh Nguyệt: "Một chút tiền như vậy, chuyển tới chuyển lui phiền phức lắm."

Tạ Tri Tụng: "..."

Một chút tiền như vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!