Chương 88: (Vô Đề)

Từ Hải Thành đến Bắc Thành phải đi xe hơn mười giờ, toàn bộ hành trình Giang Minh Nguyệt đều ngoan ngoãn dựa vào ghế lái phụ, khi đi qua trạm dừng chân cô cũng thành thật để anh nắm tay. Ngoại trừ lúc đi nhà vệ sinh thì toàn bộ thời gian khác đều là bị anh nắm tay, anh đi đâu, cô liền đi theo đến đó, giống như hình với bóng.

Lúc đến Bắc Thành đã là nửa đêm, Tạ Tri Tụng không trực tiếp đưa Giang Minh Nguyệt về nhà cũ nhà họ Tạ mà lái xe đến Bác Cảnh Công Quán trước.

Xe dừng ở dưới lầu Bác Cảnh Công Quán, Giang Minh Nguyệt đã sớm ngủ say, nhắm mắt lại, hô hấp vững vàng, không biết là mơ mộng đẹp gì mà khóe miệng đều là cong lên.

Tạ Tri Tụng cởi dây an toàn trên người cô, cúi đầu hôn môi cô. Giang Minh Nguyệt từ từ tỉnh lại, còn chưa biết đông tây nam bắc, mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt Tạ Tri Tụng đang ở trước mặt cô, theo bản năng nhíu mày nổi giận với anh: "Anh làm gì vậy, tránh ra."

Tạ Tri Tụng đưa tay xoa xoa tóc cô, trong mắt đen chứa ý cười dịu dàng: "Sao lại trở mặt không nhận người, anh hôn em cũng không được sao?"

Đầu Giang Minh Nguyệt hỗn loạn, lúc này mới nhớ tới, Tạ Tri Tụng đã nói trắng ra với cô, hai người hiện tại hẳn là trạng thái chung sống hài hòa.

Cô rất buồn ngủ, đầu óc cũng không linh hoạt, ý thức được mình nổi giận, cũng không biết như thế nào mà thốt ra một câu xin lỗi: "Xin lỗi, anh tiếp tục hôn đi."

Tạ Tri Tụng bị dáng vẻ buồn ngủ đến mơ màng của cô chọc cười, lại hôn lên miệng cô: "Ngủ đi."

Giang Minh Nguyệt nghe lời nhắm mắt lại, Tạ Tri Tụng bước từ trên xe xuống, từ đầu xe vòng qua ghế lái phụ, mở cửa xe, cúi người, bế cô ra khỏi xe.

Giang Minh Nguyệt vừa vào trong lòng anh lại lập tức mở mắt, vừa ngái ngủ vừa nhìn quanh một vòng, không nhận ra đây là đâu, giọng nói mơ màng hỏi: "Đây là nơi nào?"

Tạ Tri Tụng bế cô đi vào nhà: "Bác Cảnh Công Quán, tối nay chúng ta ở đây trước."

Giang Minh Nguyệt tựa đầu vào ngực anh: "Tạ Tri Tụng, cổ em đau."

Tạ Tri Tụng ừ một tiếng, nói: "Ngủ trên xe không thoải mái, sắp về đến nhà rồi."

Thang máy xuống đến tầng hầm, Tạ Tri Tụng bế Giang Minh Nguyệt vào cửa.

Đây là lần đầu tiên Giang Minh Nguyệt đến nơi này, cô mơ mơ màng màng được Tạ Tri Tụng thay dép nữ cho, cô cúi đầu nhìn đôi dép trắng mịn trên chân, thoáng nhìn trong tủ giày đầy dép nữ, sự cảnh giác trực tiếp tăng lên mức cao nhất: "Tạ Tri Tụng, sao chỗ này của anh lại có dép phụ nữ?"

Bố mẹ Tạ chỉ sinh hai đứa con trai, Tạ Tri Tụng không có chị em gái, mà kiểu dáng những đôi dép này hiển nhiên là của phụ nữ trẻ tuổi, không thể nào là dép của mẹ Tạ.

Cơn buồn ngủ trong nháy mắt bị ném lên chín tầng mây, ánh mắt Giang Minh Nguyệt sắc bén sáng ngời nhìn chằm chằm Tạ Tri Tụng, trên mặt hiện rõ dòng chữ "Anh nuôi phụ nữ sau lưng em có phải không?"

Bây giờ Tạ Tri Tụng nhìn dáng vẻ nổi giận của cô cũng cảm thấy đáng yêu, đưa tay nhéo nhéo mặt cô.

Giang Minh Nguyệt hất tay anh ra, nhấc chân đá dép lê trên chân ra thật xa, sợ mang thêm một giây nữa sẽ bị nhiễm bẩn bởi thứ đồ vật đó. Cô lui về phía sau một bước, kéo xa khoảng cách với anh: "Bớt đưa em tới chỗ này đi, anh nói rõ ràng cho em, dép này là của ai?"

Tạ Tri Tụng nhướng mày, buồn cười: "Em không cảm thấy dép em đi rất vừa chân sao?"

Giang Minh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó nhận ra: "Đây là dép của em?"

Giọng điệu vẫn còn nghi ngờ.

Tạ Tri Tụng bất đắc dĩ: "Minh Nguyệt, nhân phẩm của anh thì tạm bỏ qua không nói, ở trong lòng em anh chính là một tên ngốc đến mức ngoại tình bao nuôi tình nhân còn muốn quang minh chính đại đặt dép ở trên tủ giày rồi đưa vợ về xem?"

Giang Minh Nguyệt: "..."

Cũng đúng, nếu như anh ngu xuẩn đến như vậy, cô cũng sẽ không bao giờ kết hôn với anh, ảnh hưởng chỉ số thông minh của con cháu đời sau.

Giang Minh Nguyệt đi chân trần giẫm trên đất, bước từng bước nhỏ đến trước mặt Tạ Tri Tụng: "Vậy sao chỗ anh lại có dép của em?"

Tạ Tri Tụng đưa tay véo má cô, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, nhướng mày: "Em là vợ anh, nhà anh chuẩn bị dép cho em, bất cứ lúc nào cũng có thể chào đón nữ chủ nhân đến, như vậy rất kỳ cục sao?"

Giang Minh Nguyệt cong khóe mắt, ý cười không thể che giấu ở khóe mắt và lông mày: "Hình như… Không kỳ cục."

Tạ Tri Tụng híp mắt, ánh mắt cảnh cáo: "Chỉ là hình như?"

Giang Minh Nguyệt cũng học theo anh híp mắt, híp mắt còn hơn anh, nhoài người vào trong lòng anh: "Tạ Tri Tụng, em buồn ngủ quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!