Giang Minh Nguyệt ngẩn ra, không nghĩ tới hướng đi của sự việc lại biến thành như vậy. Cô vẫn cho rằng Tạ Tri Tụng ghét bỏ cuộc hôn nhân này vì làm anh mất mặt, không muốn thừa nhận quan hệ của bọn họ với bên ngoài, cho nên ngay cả ông nội bị bệnh cũng không dẫn cô trở về, ảnh gia đình nhà họ Tạ công khai với bên ngoài cũng không có cô.
Nhưng vừa nghe Tạ Tri Tụng nói, hình như do anh cảm thấy cô không muốn đến nhà họ Tạ nên mới không gọi cô.
Giang Minh Nguyệt cẩn thận hồi tưởng lại lúc hai người bọn họ ở chung sau khi kết hôn, quanh năm ở riêng, không ai muốn chủ động nói chuyện, cũng không ai muốn cúi đầu trước đối phương, cứ giằng co duy trì quan hệ vợ chồng giả tạo như vậy, chỉ có lúc cô rụng trứng, cô mới có một lý do quang minh chính đại lại không đến mức mất mặt chủ động gọi anh tới.
Cho nên Tạ Tri Tụng tự cho rằng cô không để ý đến anh, cũng sẽ không muốn cùng anh về nhà, lý do này hoàn toàn hợp lý.
Anh chính là một người sĩ diện như vậy, sợ bị cô từ chối nên dứt khoát không gọi.
Tất nhiên, cô cũng vậy.
Ở một số phương diện mà nói, hai người bọn họ là cùng một loại người, kỳ thật chỉ cần không có tình cảm, cứ như vậy một năm rồi lại một năm cũng có thể trôi qua, nhưng vì đã nhận ra tình cảm của mình, cũng nhận ra tình cảm mịt mờ của đối phương, thế nên trong lòng mới tủi thân khó hiểu, không chịu được quan hệ vợ chồng lạnh nhạt lại cô đơn như vậy.
Nhưng bây giờ, Tạ Tri Tụng thẳng thắn nói thích cô.
Trong lòng Giang Minh Nguyệt vô cùng lay động.
Giao lộ đèn xanh đèn đỏ, Tạ Tri Tụng dừng xe chờ đèn xanh, từ lúc bắt đầu Giang Minh Nguyệt vẫn cúi đầu, mím môi, tâm sự nặng nề.
Tạ Tri Tụng hỏi: "Đang suy nghĩ gì?"
Đang suy nghĩ xem rốt cuộc anh thích cô đến bao nhiêu.
Giang Minh Nguyệt ngước mắt nhìn anh: "Tạ Tri Tụng, quay đầu, đưa em về."
Tạ Tri Tụng nhướng mày: "Không phải em luôn muốn anh dẫn em đi Bắc Thành sao?"
"Ai luôn muốn anh dẫn đi Bắc Thành, không phải em." Giang Minh Nguyệt phản bác.
Tạ Tri Tụng cười nói: "Vậy em giận cái gì?"
Giang Minh Nguyệt nghẹn một tiếng.
Tạ Tri Tụng giơ tay nhéo má cô: "Còn tấm ảnh gia đình trong điện thoại của em, em lấy ở đâu vậy? Anh không có."
Ngày ông cụ Tạ xuất viện, không biết là ai đề nghị chụp một tấm ảnh chúc mừng ông xuất viện, Tạ Tri Tụng chỉ phối hợp chụp một tấm ảnh, về phần tấm ảnh này truyền ra ngoài bị biên tập viên viết bài đăng lên mạng gọi là ảnh gia đình, anh hoàn toàn không biết gì cả, càng không nghĩ tới tấm ảnh chụp chung mà anh không để trong lòng này sẽ đe dọa đến hôn nhân của anh.
Giang Minh Nguyệt mím chặt môi, không trả lời vấn đề này.
Cô không nói thì đại khái Tạ Tri Tụng cũng có thể đoán được, ảnh chụp không phải bạn cô gửi cho cô thì là cô nhìn thấy ở trang web nào đó trên điện thoại di động.
Nghĩ đến Giang Minh Nguyệt vì một tấm ảnh chụp nho nhỏ mà tức giận muốn ly hôn khiến anh thật phiền muộn, nhưng nguyên nhân cô muốn ly hôn lại làm cho tâm trạng anh vô cùng thoải mái.
Kết hôn lâu như vậy, chỉ có lúc vào thời điểm vàng để sinh con Giang Minh Nguyệt mới gọi anh, những lúc khác đều khinh thường anh, coi anh là chồng hờ.
Từ khi nào Giang Minh Nguyệt lại để ý anh như vậy.
Tạ Tri Tụng mỉm cười, hỏi: "Ảnh chụp là chị em nào của em gửi cho em, em thường xuyên nói chuyện riêng với chị em của em về anh à?"
Giang Minh Nguyệt ngước mắt lên, hừ lạnh một tiếng, kiêu căng nói: "Đừng tự luyến, bọn em nói chuyện không nhắc đến anh."
Nghĩ đến lúc Tạ Tri Tụng bí mật cùng bạn bè tán gẫu về cô, tuyên bố đời này cũng sẽ không thích cô, trong lòng Giang Minh Nguyệt lại bắt đầu tức giận, châm chọc: "Tôi không bao giờ thích loại con gái tùy hứng như Giang Minh Nguyệt…"
Chưa nói hết câu, Tạ Tri Tụng nghiêng người hôn lên môi cô một cái.
Giang Minh Nguyệt phẫn nộ trừng anh: "Lưu manh, anh có thể…"
"Giang Minh Nguyệt, anh thích em." Tạ Tri Tụng nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen nhánh, thâm tình và chân thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!