Giang Minh Nguyệt nhướng mi, ánh mắt mờ mịt nhìn anh, khóe mắt phiếm hồng, mím chặt môi, không nói lời nào.
Tạ Tri Tụng quả thực đã phục rồi, bế cô ra khỏi bồn tắm.
Đầu óc Giang Minh Nguyệt hỗn loạn, cả người giống như bị lửa đốt, nghe được anh ở bên tai tra hỏi: "Minh Nguyệt, là ai đang ôm em?"
Giang Minh Nguyệt không để ý tới anh, cánh tay bám ở sau lưng anh, không tiếng động mà thúc giục.
Tạ Tri Tụng bất động.
Giang Minh Nguyệt nháy nháy mắt với anh.
Tạ Tri Tụng nhéo má cô: "Nói đi, em không nói sao tôi biết em muốn gì?"
Giang Minh Nguyệt thở gấp giơ tay lên bóp vai anh, khàn giọng nói: "Anh không được thì cút, tôi đi tìm người khác."
Nói xong còn làm bộ đứng dậy tìm điện thoại di động tìm người liên lạc.
Tạ Tri Tụng tức giận không chịu nổi, dạy dỗ cô một trận.
Ngày hôm sau, khi Giang Minh Nguyệt tỉnh lại đã là giữa trưa, ánh mặt trời chiếu lên mặt Giang Minh Nguyệt, cô chậm rãi mở mắt, liền thấy Tạ Tri Tụng đối diện với cô.
Anh còn đang ôm cô, cánh tay ôm chặt lấy eo cô, Giang Minh Nguyệt nhìn chằm chằm khuôn mặt anh vài giây, ánh mắt lướt qua vết thương bị cô cắn rách trên khóe miệng anh, nhớ tới người này tối hôm qua giống như điên quấn quýt không dứt, làm cô tức giận đến mức giơ tay đánh một cái vào ngực anh.
Tạ Tri Tụng mở mắt, bàn tay đặt trên lưng cô kéo cô vào trong lòng.
Cả người Giang Minh Nguyệt dán ở trên người anh, bị siết đến không thở nổi, nhíu mày, giọng điệu bất mãn: "Buông ra."
Tạ Tri Tụng cúi đầu, môi ngậm lấy vành tai trắng nõn của Giang Minh Nguyệt.
Giang Minh Nguyệt đau đến mức rít lên: "Tạ Tri Tụng, anh cầm tinh con chó sao? Buông tôi ra."
Giang Minh Nguyệt đẩy vai anh.
Tạ Tri Tụng vùi đầu vào gáy cô, giọng nói trầm thấp mang theo nụ cười: "Tối hôm qua em đâu muốn tôi buông ra, liên tục rúc vào vòng tay tôi và nói em thoải mái..."
Tạ Tri Tụng ghé vào tai cô nói những lời lưu manh, dáng vẻ có chút vô lại.
Giang Minh Nguyệt giận nói: "Tạ Tri Tụng, anh đừng ở đây chơi xấu tôi, mau thả tôi ra, rời giường đến cục dân chính."
Tạ Tri Tụng nghe cô vừa tỉnh ngủ đã muốn đến cục dân chính ly hôn với anh, ý cười bên khóe miệng biến mất, hơi thở mập mờ trong nháy mắt biến mất hầu như không còn. Lúc Giang Minh Nguyệt đứng dậy từ trong lòng Tạ Tri Tụng, Tạ Tri Tụng không ngăn cản cô nữa.
Tối hôm qua bị Tạ Tri Tụng bế từ trong phòng tắm ra không mặc quần áo, kết hôn đã lâu như vậy, Giang Minh Nguyệt cũng không cảm thấy xấu hổ, thẳng thắn vô tư đi vào phòng thay quần áo.
Trên cổ có mấy vết hôn đỏ tươi, đều là do Tạ Tri Tụng m*t tối hôm qua. Giang Minh Nguyệt nhíu mày, đến phòng tắm rửa mặt trước, rửa mặt xong mới cầm kem che khuyết điểm ngồi ở trước bàn trang điểm cẩn thận che vết hôn trên cổ.
Tạ Tri Tụng vẫn ở trong phòng không đi ra ngoài, toàn bộ quá trình Giang Minh Nguyệt đều xem nhẹ anh, chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.
Tạ Tri Tụng đi tới phía sau cô, lạnh giọng hỏi: "Em nhất định phải ly hôn với tôi?"
Giang Minh Nguyệt nói phải.
Tạ Tri Tụng nói: "Em có chỗ nào bất mãn với tôi?"
Giang Minh Nguyệt: "Không bất mãn chỗ nào."
Tạ Tri Tụng giơ tay ấn huyệt thái dương.
Giang Minh Nguyệt che khuất vết hôn trên cổ, quay đầu lại hỏi anh: "Anh có ly hôn hay không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!