Quý Nhiêu thật sự không nghĩ tới ngày đó một đám chị em tham gia tiệc chào mừng của cô đi tìm người trong phòng riêng của Thương Ngôn Tân nhưng lại không thu hoạch được gì, cho dù cô miệng lưỡi lưu loát nhưng giờ phút này cũng nghẹn lời, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Quý Nhiêu có chút khó xử, cúi đầu xuống, tránh ánh mắt hàm chứa ý cười của anh, khẽ mím môi dưới, cố gắng cứu vãn: "Được rồi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh Thương quả thật không phải ở cửa phòng riêng của Thủy Vân Các, mà là ở trong một nhóm người nổi tiếng, có người gửi ảnh chụp lúc anh tham gia yến tiệc. Tôi nhìn thấy ảnh chụp của anh liền rung động.
Vừa rồi bịa đặt, nói là nhìn thấy anh ở trong phòng riêng, sở dĩ là vì sợ anh nghe được người khác bí mật gửi ảnh chụp của anh vào trong nhóm thảo luận sẽ tức giận, cũng lo lắng anh sẽ hỏi tôi là ai đăng ảnh chụp của anh trong nhóm, bạn bè ở trong nhóm nói chuyện phiếm, tôi lén các cô ấy nói chuyện này với anh, điều này là không lịch sự đối với đám bạn đó của tôi."
Quý Nhiêu nhướng mi, liếc trộm vẻ mặt của Thương Ngôn Tân, nhanh chóng trấn định, nghiêm túc tiếp tục nói dối: "Cho nên tôi vừa mới nói dối, nhưng tấm lòng của tôi đối với anh Thương là thật, tôi thật lòng thật dạ thích anh Thương, hy vọng anh Thương cho tôi một cơ hội theo đuổi anh."
Thương Ngôn Tân cười khẽ: "Quý tiểu thư, tôi tạm thời không có kế hoạch yêu đương."
Đây chính là khéo léo từ chối.
Trong lòng Quý Nhiêu dâng lên một nỗi thất bại nho nhỏ, nói cái gì tạm thời không có kế hoạch yêu đương, rõ ràng đã lên kế hoạch liên hôn với nhà họ Quý.
Định qua mắt ai đây.
Quý Nhiêu mỉm cười, lông mày khẽ nhướng: "Anh Thương là tạm thời không có kế hoạch yêu đương, chứ không phải kế hoạch vĩnh viễn không yêu đương đúng không?"
Thương Ngôn Tân cười nói: "Quý tiểu thư muốn nói gì?"
Quý Nhiêu vén tóc, chớp mắt nhìn anh: "Nếu anh Thương sớm muộn gì cũng sẽ yêu đương, vậy cần gì phải để ý thời gian sớm hay muộn."
Thương Ngôn Tân cười, lúc này không nói gì nữa, dắt ngựa đi về phía Tạ Tri Tụng.
Quý Nhiêu đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng anh, ảo não dùng chân chà xát tảng đá trên mặt đất.
Người đàn ông này, thật sự là quá khó theo đuổi, thế mà cô lại còn để xảy ra sơ suất lớn, thổ lộ "chân tình" nhưng bị người ta phát hiện là nói dối, cũng không biết lý do bịa đặt lung tung sau đó do anh có tin hay không.
Đại khái là không tin.
Quý Nhiêu ngửa đầu nhìn mặt trời phía chân trời, điều chỉnh hô hấp, đi đến khu nghỉ ngơi, ngồi xuống ghế lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Tô Duyệt Nghiên.
[Đêm mà tớ trở về ở Thủy Vân Các, mấy người Mạnh Duyệt Văn nói là muốn đến phòng của Thương Ngôn Tân thăm anh ta, có phải không gặp được Thương Ngôn Tân hay không.]
Tô Duyệt Nghiên trả lời rất nhanh: [Đúng vậy, lúc bọn họ đi, Thương Ngôn Tân đã đi rồi, cũng không thấy anh ta, làm sao vậy?]
Quý Nhiêu đánh chữ gửi tin nhắn nói về những chuyện vừa xảy ra qua.
Tô Duyệt Nghiên: [Ha ha ha, đây đúng là thất bại từ trong trứng nước.]
Quý Nhiêu: [... ]
Tô Duyệt Nghiên: [Vậy làm sao bây giờ, lần đầu tiên cậu tỏ tình đã bị anh ta nhìn ra là nói hươu nói vượn, cậu vẫn muốn tiếp tục theo đuổi anh ta sao?]
Quý Nhiêu: [Đương nhiên, tớ là người dễ dàng từ bỏ như vậy à?]
Tô Duyệt Nghiên: [Không ngừng cố gắng, hãy dựa vào sự xinh đẹp và trí tuệ của cậu mà bắt lấy anh ta, tớ tin tưởng cậu, cố lên!]
Bên kia, Tạ Tri Tụng cưỡi ngựa, dừng ngựa lại trước mặt Thương Ngôn Tân, giọng điệu ranh mãnh: "Ngôn Tân, người ta rất nhiệt tình với cậu, sao cậu lại gạt người ta sang một bên."
Thương Ngôn Tân không để ý đến lời trêu chọc của anh ta, lần nữa lên ngựa, cầm dây cương, nói với anh ta: "Chạy hai vòng."
Tạ Tri Tụng cũng không chấp nhận phương thức nói sang chuyện khác, tiếp tục chế nhạo: "Tôi thấy hết rồi, cô bé đó có chút cá tính, lá gan cũng không nhỏ, dám trực tiếp đùa giỡn với cậu, thật thú vị, nhưng cậu làm gì người ta rồi, cô bé đó vừa rồi sức sống còn b*n r* bốn phía mà bây giờ lại ỉu xìu cúi đầu."
Tạ Tri Tụng hất cằm về phía khu nghỉ ngơi, Thương Ngôn Tân nghiêng đầu, nhìn theo tầm mắt của anh ta. Cô gái ngồi trên ghế, đang cúi đầu, ngơ ngác nhìn điện thoại di động trên tay, lông mi rậm rủ xuống, khuôn mặt xinh đẹp buồn bã mất mát, đôi môi hồng nhuận bĩu môi, giống như bị tủi thân vô cùng.
"Có muốn qua đó dỗ người ta không?" Khóe miệng Tạ Tri Tụng hiện lên một nụ cười xem náo nhiệt.
Thương Ngôn Tân thu hồi tầm mắt, không biết nghĩ tới cái gì, thờ ơ nói: "Cậu xem nhẹ cô ấy rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!