Chương 6: (Vô Đề)

Bốn mắt nhìn nhau, Quý Nhiêu đón ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh của anh, giả bộ bình tĩnh, tay còn đặt trên người anh, ngón tay hơi chọt chọt cơ bắp cứng rắn trên eo anh. Đôi mắt đào hoa cong cong một đường cong xinh đẹp, rồi lại vô tội chớp chớp mắt, ánh mắt như đang nói: "Trước khi tôi sờ đã hỏi ý kiến của anh rồi nhé."

Mấy giây sau, ánh mắt của Thương Ngôn Tân từ từ chuyển từ khuôn mặt cô xuống ngón tay không ngừng làm động tác nhỏ, nắm cổ tay nhỏ bé của cô, bỏ bàn tay cô ra khỏi người mình, vẫn mang theo ý cười: "Cô Quý nên đi chọn ngựa rồi."

Bàn tay anh rất ấm áp, ngón tay thon dài, sạch sẽ, mặc dù khi nắm cổ tay cô không hề dùng sức, nhưng Quý Nhiêu vẫn cảm thấy sức lực áp chế không thể kháng cự của đàn ông.

Quý Nhiêu thành thật thu tay về, liếc nhìn biểu cảm của anh, thấy anh vẫn là dáng vẻ ôn hòa kia, bộc phát tâm tình được voi đòi tiên, không sợ hãi, giọng điệu mang theo chút u oán: "Anh Thương đúng là quý nhân bận việc, hay là cố ý trêu đùa tôi?"

Thương Ngôn Tân cười hỏi: "Tại sao cô Quý lại nói như vậy?"

Quý Nhiêu bĩu bĩu môi: "Đã nói có thời gian rảnh sẽ gọi cho tôi, hôm nay anh Thương không hề làm việc."

Thương Ngôn Tân nói: "Tôi nhớ tôi đồng ý với cô Quý là nếu như đến trường đua ngựa sẽ liên lạc với cô Quý, không hề hứa hẹn nếu rảnh sẽ liên hệ với cô."

Quý Nhiêu biết chúa "lươn" này đang cắt từ ghép nghĩa, cũng không định thật sự lên án anh.

"Vậy là tôi hiểu lầm anh Thương rồi, tôi xin lỗi anh Thương, anh Thương là quân tử độ lượng, chớ tính toán với cô gái liều lĩnh như tôi."

Thương Ngôn Tân cười nhạt không nói.

Quý Nhiêu lại chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, "Có điều anh Thương đã đồng ý với tôi, sẽ dẫn tôi cùng cưỡi con ngựa này của anh, này chắc không phải là tôi hiểu lầm đâu nhỉ?"

Khóe miệng Thương Ngôn Tân mang theo ý cười, nghiêng người lùi một bước, nhường chỗ, tỏ ý bảo cô lên ngựa.

Quý Nhiêu đã học cưỡi ngựa từ khi còn rất nhỏ, những lúc rảnh rỗi cũng thường đến trường đua ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa không tệ. Cô nhận dây cương từ tay Thương Ngôn Tân, động tác nhanh nhẹn giẫm lên bàn đạp, sau khi ngồi vững thì cúi đầu nhìn về phía Thương Ngôn Tân.

Khi đang chuẩn bị nói chuyện, trường đua ngựa trống trải bỗng nhiên vang lên tiếng chuông, là điện thoại của Thương Ngôn Tân.

Thương Ngôn Tân lấy điện thoại ra, liếc nhìn màn hình, đi sang bên cạnh mấy bước, nhận điện thoại.

Bên kia điện thoại, giọng nói của ông cụ Thương hơi khàn khàn, mở đầu vẫn là lời nói quen thuộc.

"Ngôn Tân, dạo gần đây bên cạnh con có vừa ý cô gái nào không?"

Thương Ngôn Tân cười nói: "Ba, vấn đề này tuần trước ba vừa mới hỏi."

Ông cụ Thương hừ lạnh một cái, không vui nói: "Chuyện này con phải để tâm một chút, con đã đến tuổi thành gia lập thất rồi, gần đây Ngạn Khâm cũng đã nghĩ đến việc cưới vợ, người làm chú như con vẫn chưa có một người phụ nữ nào bên cạnh."

Thương Ngôn Tân nói: "Được, nếu gặp được cô gái vừa ý, con sẽ dẫn cô ấy đến gặp ba."

Ông cụ Thương: "Đừng chỉ dùng mấy lời ngoài miệng này qua loa với ba, phải là người thật việc thật, vậy nửa cuối năm này con tìm cho kỹ, nhân lúc cuối năm dẫn cô con dâu về cho ba. Nếu như hết năm mà con vẫn không dẫn được con dâu về, vậy thì ba sẽ tự mình tìm bạn gái cho con, đến lúc đó con đừng có chê ba nhiều chuyện."

Thương Ngôn Tân: "Ba, việc này phải dựa vào duyên phận, ba đừng sốt ruột, thời tiết nóng bức, ba chú ý sức khỏe."

Giọng của ông cụ Thương cao hơn mấy phần: "Sức khỏe của ba rất tốt, con sớm tìm vợ sinh cháu trai, cháu gái cho ba, ba còn có thể trông con cho con."

"Không phải anh cả sinh cho ba rất nhiều cháu trai, cháu gái sao."

Nói đến con trai cả, ông cụ Thương cũng nhớ đến hai ngày trước, con trai cả đến bệnh viện thăm mình, người phụ nữ bên cạnh đã thay cô khác rồi, nói là đã mang thai, muốn ly hôn với người vợ thứ bảy trong nhà, cưới người vợ thứ tám.

Ông cụ Thương bực mình: "Đừng nhắc đến thằng trời đánh đó."

Thương Ngôn Tân cười nói dạ, quan tâm hỏi han mấy câu bệnh tình của ông cụ, ông cụ lại không nhịn được thúc giục anh mau tìm bạn gái, ông cụ trước kia tung hoành thương trường, là người nói năng thận trọng, từ sau khi bị bệnh thì lại nói nhiều hơn, lải nhải hơn mười phút, Thương Ngôn Tân kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng cười phụ họa đôi câu.

Quý Nhiêu yên lặng chờ ở bên cạnh.

Thương Ngôn Tân cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía cô, thiếu nữ mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, mái tóc dài xõa tung sau lưng, một tay cầm dây cương, cưỡi ngựa chậm rãi xoay tròn tại chỗ, cảm nhận được ánh mắt của anh, cô quay mặt lại, cong cong khóe mắt xinh đẹp với anh.

Nụ cười tươi tắn của cô sáng bừng trong nắng vàng rực rỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!