Chương 50: (Vô Đề)

Mới vừa tỉnh ngủ, tứ chi không còn sức, Quý Nhiêu chậm rãi gõ vào khung trò chuyện: [Chào buổi sáng~]

Tin nhắn của Thương Ngôn Tân trả lời rất nhanh: [Vừa tỉnh?]

Quý Nhiêu: [Ừ, có phải anh đã đi làm ở công ty rồi không?]

Thương Ngôn Tân: [Ừ.]

Quý Nhiêu: [Thương Ngôn Tân, tối nay em muốn ăn một bữa tiệc Pháp lãng mạn.]

Thương Ngôn Tân: [Được, để Kha Trạm quyết định.]

Quý Nhiêu: [Hừ ╭ (╯ ^ ╰) ╮]

Thương Ngôn Tân: [Làm sao vậy?]

Quý Nhiêu: [Không sao, buổi tối gặp mặt nói đi, em phải đi rửa mặt.]

Để điện thoại di động xuống, Quý Nhiêu lại nằm trên giường vài phút, rời giường rửa mặt, trang điểm nhẹ, xỏ dép lê xuống lầu.

Trong phòng khách dưới lầu, một nhà ba người đều ở đây, ngày hôm qua cuối cùng cũng không biết Quý Hồng Chấn hứa hẹn chỗ tốt gì để dỗ dành hai mẹ con này, hôm nay một nhà ba người lại bắt đầu hòa thuận vui vẻ, hoàn toàn nhìn không ra tranh cãi kịch liệt tối hôm qua.

Quý Hồng Chấn ngồi ở giữa sofa đọc báo, trước mặt Trần Nhã Như và Quý Tư Nhu bày một đống hoa tươi, đang cắm hoa vào bình hoa.

Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang, tầm mắt Quý Hồng Chấn từ trên báo nâng lên, nhìn về phía Quý Nhiêu: "Dậy rồi?"

Quý Nhiêu vâng một tiếng, đi tới sofa, ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp bay tới.

"Mùi gì thế?" Quý Nhiêu quay đầu hỏi dì Điền: "Trong phòng bếp nấu cái gì mà thơm thế?"

Dì Điền nhìn Trần Nhã Như một cái, do dự nói: "Hôm nay phu nhân đích thân xuống bếp nấu canh."

"Đã chín chưa?" Quý Nhiêu ngồi xuống bên cạnh Quý Hồng Chấn, thản nhiên nói: "Vừa hay tôi đói bụng, bưng tới cho tôi đi."

Dì Điền đứng không nhúc nhích, khó xử: "Canh kia là phu nhân sáng sớm thức dậy nấu, nấu mấy tiếng liền, nhưng chỉ có một chén, cho tiên sinh uống."

Quý Nhiêu nhíu mày, ánh mắt không vui nhìn về phía Trần Nhã Như: "Vì sao không nấu thêm vài chén?"

Lời nói không chút để ý, giống như đang sai khiến người hầu trong nhà.

Trong nháy mắt Quý Tư Nhu nổi giận, đang muốn nổi giận thì Trần Nhã Như nhéo cánh tay cô ta, cười nói với Quý Nhiêu: "Dược liệu canh kia vô cùng đắt tiền, đại bổ, cho ba con uống, trẻ con như con không thích hợp uống canh bổ như vậy."

Quý Nhiêu nói: "Con chưa từng uống canh bổ bao giờ, không sao, con vẫn chịu đựng được, dì đi nấu cho con một chén nữa."

Trần Nhã Như không trả lời, ánh mắt nhìn về phía Quý Hồng Chấn, muốn ông ta làm chủ cho mình.

Quý Hồng Chấn cúi đầu đọc báo, giả vờ không phát hiện vợ và con gái đối chọi gay gắt, làm người tàng hình.

Quý Nhiêu không kiên nhẫn: "Được rồi được rồi, xem ra nhà họ Quý chúng ta hiện tại thật sự là quá nhiều người, nhiều người nên chi tiêu lớn, ngay cả một chén canh cũng không cho con uống được, cũng không biết là dược liệu trân quý gì, làm phiền dì Trần cho con một quyển sách dạy nấu ăn, con đưa cho dì giúp việc trong nhà Thương Ngôn Tân xem, để dì giúp việc trong nhà nấu cho con uống."

Quý Tư Nhu không nhịn được: "Em đừng lúc nào cũng đem Thương Ngôn Tân ra tác oai tác quái."

Quý Nhiêu lười giả vờ với cô ta, nói thẳng với Quý Hồng Chấn: "Ba, con muốn ăn canh."

Quý Hồng Chấn tránh không thoát, giơ tay với dì Điền: "Tối hôm qua tôi uống nhiều rượu, hôm nay không có khẩu vị, không muốn uống canh, Nhiêu Nhiêu muốn uống thì bưng cho Nhiêu Nhiêu đi."

"Ba" Quý Tư Nhu tức giận: "Đó là mẹ nấu cho ba, bốn giờ sáng mẹ đã rời giường nấu canh cho ba, sao có thể…"

Lời còn chưa dứt, đã bị Quý Nhiêu cắt ngang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!