Tối nay Quý Nhiêu chuẩn bị ở lại Nguyệt Chiêu Loan, mở cửa, thay dép, ném túi xách lên sofa, vừa định đến phòng bếp rót ly nước, điện thoại của ba cô gọi đến, bảo là có chuyện muốn nói với cô, hỏi cô mấy giờ về nhà.
Sau khi Quý Nhiêu về nhà mấy ngày này đều ở nhà, không biết ba cô muốn nói chuyện gì với cô, trong điện thoại không nhắc đến chữ nào, ngẫm nghĩ, Quý Nhiêu quyết định vẫn về Ngự Sơn Trang Viên nên gọi tài xế đến đón cô.
Một tiếng sau, Quý Nhiêu về đến Ngự Sơn Trang Viên.
Trong phòng khách không có người, Quý Nhiêu đi đến tầng hai, thấy phòng sách vẫn sáng đèn, đi đến gõ gõ cửa phòng.
Quý Hồng Chấn đang xem bảng báo cáo, ngẩng đầu nhìn thấy Quý Nhiêu đứng ở cạnh cửa, cười nói: "Về rồi à."
"Sao muộn thế này rồi mà ba vẫn còn làm việc." Quý Nhiêu đi đến bên cạnh Quý Hồng Chấn, giọng điệu không vừa lòng: "Đã nói với ba bao nhiêu lần rồi, sức khỏe quan trọng nhất, ba đừng có vì công việc mà không thương tiếc sức khỏe của mình."
Quý Hồng Chấn rất hưởng thụ lời quan tâm của con gái, nghiêng mặt nhìn Quý Nhiêu nói: "Sắp xem xong rồi, đợi chút nữa ba sẽ đi nghỉ ngơi."
Quý Nhiêu lấy điện thoại xem thời gian, nói: "Bây giờ đã là mười giờ năm mươi phút rồi, trước mười một giờ rưỡi ba nhất định phải nghỉ ngơi."
"Được, được được, trước mười một giờ rưỡi nhất định nghỉ ngơi." Quý Hồng Chấn ra vẻ hết cách với Quý Nhiêu, giơ tay chỉ chỉ vào cô, cười vui vẻ nói: "Con bé này, cứ thích quản ba."
"Không phải con quản lý gì ba, mà là lo lắng cho sức khỏe của ba." Quý Nhiêu kéo ghế đến bên cạnh ông ta rồi ngồi xuống, ôm cánh tay ông, nghiêng đầu dựa vào bả vai ông ta: "Ba là ba con, là người đã cho con mạng sống này, ở trên thế giới này, ba và mẹ con là người quan trọng nhất với con, con không quan tâm ba thì quan tâm ai."
Nụ cười trên mặt Quý Hồng Chấn càng sâu hơn.
"Đúng rồi, ba, không phải ba nói có chuyện muốn nói với con sao?" Quý Nhiêu ngẩng đầu lên từ bả vai, nhìn ông ta."
Quý Hồng Chấn nói: "Mấy ngày nay con ở bên ngoài, có từng gặp mặt cậu cả nhà họ Lâm?"
"Cậu cả nhà họ Lâm?" Quý Nhiêu ngẫm nghĩ, hỏi: "Mấy ngày trước từng gặp mặt một lần trong yến tiệc, sao ạ?"
Quý Hồng Chấn: "Hôm nay ba gặp được chú Lâm con, chú Lâm con nói với ba là mấy ngày trước, cậu cả nhà ông ta nhìn thấy con trong yến tiệc, sau khi về nhà thì nói với người nhà muốn người lớn ra mặt sắp xếp để được xem mắt với con, con thấy thế nào?"
Quý Nhiêu quả quyết lắc đầu: "Con cảm thấy chẳng ra làm sao."
Cậu cả nhà họ Lâm này Quý Nhiêu có ấn tượng, mấy ngày trước đụng phải trong yến tiệc, lấy lý do hai nhà Quý Lâm có làm ăn qua lại, xin WeChat của cô, buổi tối hôm đó về nhà, đối phương đã gửi tin nhắn tỏ tình với cô, lúc đó cô đã từ chối rồi.
Người theo đuổi bị cô từ chối rất nhiều, sau khi từ chối người ta rồi thì cô ném chuyện này qua đầu, không ngờ đối phương bị cô từ chối rồi, còn về nhà nhờ người nhà nói chuyện với ba cô, muốn xem mắt.
"Ba lại thấy cậu cả nhà họ Lâm không tệ." Quý Hồng Chấn lấy một bức ảnh cậu cả nhà họ Lâm từ trong ngăn tủ ra, phân tích cho Quý Nhiêu nghe: "Cậu ta lớn hơn con ba tuổi, diện mạo đường hoàng, là người kế thừa thế hệ này của nhà họ Lâm, từ nhỏ đã được nhà họ Lâm tập trung bồi dưỡng, tuổi trẻ tài cao."
Nhà họ Lâm và nhà họ Quý không quá chênh lệch, phân tích khách quan, cậu cả nhà họ Lâm quả thật là một đối tượng liên hôn khá tốt.
Nhưng Quý Nhiêu không có chút hứng thú nào với anh ta, đặc biệt là có viên ngọc sáng Thương Ngôn Tân ở phía trước, Quý Hồng Chấn và Trần Nhã Như âm thầm đưa mối hôn nhân tốt nhất cho Quý Tư Nhu, lại tỏ vẻ muốn tốt cho cô mà giới thiệu đối tượng xem mắt khác, Quý Nhiêu chỉ cảm thấy nực cười.
"Con vừa mới tốt nghiệp, vẫn còn nhỏ, tạm thời chưa nghĩ đến chuyện kết hôn."
Quý Hồng Chấn cười nói: "Chỉ là đi gặp mặt, nói chuyện, nếu như hợp nhau, hai đứa cứ thử yêu đương trước, đợi đến khi con muốn kết hôn thì mới kết hôn, ba không giục con."
Quý Nhiêu nhận bức ảnh cậu cả nhà họ Lâm từ trong tay Quý Hồng Chấn, tay chống cằm: "Xem ra ba rất vừa lòng với cậu cả Lâm này."
Quý Hồng Chấn nói: "Trong giới thượng lưu Bắc Thành, xứng với nhà họ Quý chúng ta không có mấy nhà, nhà họ Lâm không chỉ môn đăng hộ đối với nhà họ Quý ta, cậu cả Lâm còn là người thừa kế của Lâm thị, rất khó để tìm được người thích hợp hơn cậu cả Lâm rồi."
Quý Nhiêu cầm bức ảnh xem xem, nói: "Ba nói không sai, cậu cả Lâm này quả thật là người đàn ông điều kiện không tồi, cũng rất được các tiểu thư trong giới hoan nghênh, chỉ tiếc là..."
Quý Nhiêu lắc lắc đầu, biểu tình tiếc nuối thở dài.
Quý Hồng Chấn hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"
Quý Nhiêu nói: "Đáng tiếc anh ta không phù hợp tiêu chuẩn chọn chồng của con, mặc dù nhan sắc cũng khá, nhưng không phải kiểu mà con thích."
Quý Hồng Chấn: "Nhiêu Nhiêu thích kiểu gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!