Ký thư đính hôn xong, hôn ước của Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân xem như đã xác định, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, sau này hai người sẽ chính thức đăng kí kết hôn thành vợ chồng.
Hai nhà Thương
- Quý rất hài lòng về cuộc hôn nhân này, tiệc rượu đêm đó bày ở nhà họ Quý cũng xem như là tiệc đính hôn, Quý Nhiêu ngồi bên cạnh Thương Ngôn Tân, lúc nào cũng có người cầm ly rượu qua chúc mừng. Thương Ngôn Tân kính rượu từng người, khóe miệng mang theo nụ cười, trong giọng nói dịu dàng xen lẫn ý cười không thể che giấu được, cả người gió xuân thổi qua, cười vô cùng chân thật.
Mọi người sôi nổi bàn về ngày tổ chức hôn lễ, nói cuối tháng Mười thời tiết đẹp, không nóng cũng không lạnh, chỉ là thời gian hơi gấp gáp, chuẩn bị hôn lễ quá vội vàng, nếu lùi về sau thì trời lại quá lạnh, mùa đông mặc váy dài, áo cưới sẽ không đẹp như áo cưới mỏng của mấy mùa khác. Hơn nữa từ giờ đến cuối năm cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, hôn lễ hai nhà Thương
- Quý nhất định phải long trọng, năm nay tính thế nào cũng không đủ.
Vậy thì chỉ có thể để đến năm sau, có nữ quyến của nhà họ Thương, giống như là chị dâu họ của Thương Ngôn Tân nói sẽ về nhà xem bát tự của Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân, chọn ngày tốt xuân về hoa nở, trời trong nắng ấm. Dù sao cũng đã đăng kí kết hôn trước rồi, ngày cử hành hôn lễ cũng không cần quá gấp gáp, quan trọng là mọi chuyện phải chuẩn bị sẵn sàng, phải làm thật lớn, thật hoành tráng, còn ôm đồm nhiều việc mà bảo ông cụ nhà họ Thương giao việc tổ chức hôn lễ cho bà ta, tiệc lớn nhỏ của nhà họ Thương mấy chục năm nay đều do bà lo liệu, bảo đảm sẽ làm buổi hôn lễ này vô cùng náo nhiệt.
Quý Nhiêu dần dần cảm nhận được khác thường, những đại gia tộc hào môn ở Bắc Thành này, sản nghiệp gia tộc trải rộng khắp nơi, dựa trên nguyên tắc thà tin còn hơn không tin, ít nhiều cũng có chút mê tín, cho dù trong lòng không tin, nhưng ở trong một vài chuyện, ví dụ như khởi công hạng mục lớn, trong nhà có chuyện vui đều sẽ thắp hương, xem bát tự, chọn ngày lành.
Cho nên khi cô nghe ông cụ bảo để cô và Thương Ngôn Tân đính hôn trong ngày hôm nay mới vô thức nghĩ ra loại lý do xem bát tự.
Ông cụ Thương nói cô mê tín dị đoan, kết quả nữ quyến phụ trách việc tiệc rượu trong gia tộc lại nói phải xem ngày sinh tháng đẻ của cô và Thương Ngôn Tân để chọn ngày tổ chức hôn lễ, cũng không thấy ông cụ trách mắng bà ấy mê tín.
Trong lòng Quý Nhiêu dâng lên cảm giác không thể diễn tả bằng lời, cô âm thầm giương mắt, nhìn về phía Thương Ngôn Tân bên cạnh mình, anh đang bưng ly rượu, nói chuyện với mấy người cùng bối phận ở nhà họ Thương. Dáng người anh cao, khi nói chuyện với người khác hơi cúi đầu, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn mang theo ý cười, gò má chìm trong ánh đèn, đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười nồng đậm.
Cả căn phòng tràn ngập không khí vui vẻ, Thương Ngôn Tân cũng như vậy.
Tâm tình Quý Nhiêu phức tạp, cô chưa từng nghĩ sẽ kết hôn, thậm chí đã thầm quyết định cả đời này sẽ không kết hôn, nhưng nghĩ đến sẽ kết hôn và sống bên Thương Ngôn Tân cả đời, thật sự không biết hình dung tâm tình của cô lúc này như thế nào. Chỉ là cô ý thức sâu sắc được một điều, cô quá tự tin với trò khôn lỏi của mình, cho rằng giữa cô và Thương Ngôn Tân, cô chính là người vô tâm vô phế thì có thể nắm chặt được quyền chủ động, nhưng bất tri bất giác lại chủ động nhảy xuống cạm bẫy mà anh đã sắp xếp.
Vừa rồi sao cô lại ngây thơ cho là ông cụ Thương đã nắm quyền mấy chục năm dễ dàng bày tỏ sự nghi ngờ của mình đối với người nắm quyền hiện tại của nhà họ Thương trước mặt người ngoài chứ, sao lại ngu ngốc cảm thấy người nắm quyền nhà họ Thương sẽ hời hợt nói ra câu sẽ nhường chỗ chứ.
Đây rõ ràng là hai ba con cáo già nhà họ Thương phối hợp diễn cho cô xem thôi.
Chính là vì giây phút này.
Thư đính hôn đã ký.
Hai nhà Thương
- Quý ngồi chung một phòng, đám đông vui mừng bàn chuyện hôn sự, WeChat trên điện thoại tin nhắn như bùng nổ không ngừng, ảnh cô và Thương Ngôn Tân ngồi bên nhau ký thư đính hôn bị người khác đăng ra ngoài, những chị em trong giới đều kinh ngạc chạy đến chúc mừng cô.
Tất cả mọi người đều biết ngày kia cô và Thương Ngôn Tân sẽ đi đăng ký kết hôn, cả người cô giống như đã bị dán tên Thương Ngôn Tân.
Đúng như là lời của Duyệt Nghiên nói.
Chơi với lửa có ngày chết cháy.
Cô cho rằng sau khi Thương Ngôn Tân nhìn thấy lịch sử trò chuyện WeChat của mình lại không có phản ứng, tiếp tục chơi đùa với cô là có tâm tư trả thù cô, không ngờ là anh thật sự không có thời gian lãng phí vào một đoạn tình cảm, anh không phản ứng gì, là vì đang âm thầm dệt một cái lưới lớn, muốn hoàn toàn trói buộc cô bên người.
Trận địa lớn như vậy, tất cả mọi người đều biết hai nhà Thương
- Quý sẽ liên hôn, nếu như lúc này có sai sót gì, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ hai nhà.
Đến bước này rồi, là công cụ để kết nối quan hệ giữa hai nhà, cho dù trong lòng còn chút do dự chưa quyết, thậm chí không cam lòng, nhưng vì lợi ích gia tộc cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng sẽ hoàn thành hôn ước dưới sự tác hợp của hai nhà.
Nghĩ đến đây, Quý Nhiêu cong khóe môi, duỗi tay hơi lắc lắc cánh tay Thương Ngôn Tân.
Thương Ngôn Tân quay đầu, đối diện ánh mắt của cô, nửa người trên hơi nghiêng về phía cô, để tai ghé sát bên miệng cô, nghe cô nói chuyện.
Quý Nhiêu thấp giọng, nói thì thầm bên tai anh: "Anh uống ít rượu nha, anh uống nhiều quá rồi."
"Được." Thương Ngôn Tân bỏ ly rượu trong tay xuống, xoa xoa gáy cô, khẽ nói: "Không uống nữa."
Mấy người đứng bên cạnh tuy không nghe được lời thì thầm của Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân, nhưng nhìn thấy sau khi Quý Nhiêu nói chuyện với Thương Ngôn Tân xong, anh buông ly rượu xuống, đại khái có thể đoán được là Quý Nhiêu khuyên Thương Ngôn Tân đừng uống quá nhiều, ánh mắt nhìn về phía Thương Ngôn Tân mang theo mấy phần trêu ghẹo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!