Chương 47: (Vô Đề)

Một tràng nịnh bợ bất thình lình làm cho ông cụ Thương thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, khóe miệng giật giật, lạnh giọng: "Hay cho một cô gái lanh mồm lanh miệng."

Ánh mắt sắc bén của ông cụ Thương nhìn chăm chú về phía Quý Nhiêu, như là nhìn thấu tất cả: "Tình vững hơn vàng?"

Mắt ông nhìn về phía Thương Ngôn Tân, trọng giọng nói mang theo châm chọc: "Con vì cô gái nhỏ này mà chống đối lại ba mình, phá đám hôn sự của cháu trai, cô gái nhỏ này lại ba lần bốn lượt không muốn đính hôn, ở trước mặt ba giả bộ tình sâu nghĩa nặng cái gì, là cảm thấy ba già rồi mắt mờ dễ gạt?"

Ánh mắt ông cụ Thương lo lắng sắc bén, dò xét nhìn Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân: "Ngôn Tân, con nói đi, có phải là con đề phòng Ngạn Khâm, không muốn thằng bé liên hôn với nhà họ Quý nên mới tìm cô gái nhỏ này diễn một vở kịch, hủy đi việc liên hôn của Ngạn Khâm và nhà họ Quý?"

Vẻ mặt Quý Nhiêu hơi sững sờ, kịp phản ứng lại ý tứ trong lời nói của ông cụ Thương, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Ông cụ Thương đây là nhìn ra vừa rồi cô tìm cớ không muốn đính hôn, nghi ngờ cô và Thương Ngôn Tân giả l*m t*nh nhân, cảm thấy Thương Ngôn Tân là vì phòng ngờ cháu trai liên hôn đoạt quyền, cố ý tìm cô để diễn vở kịch.

Quý Nhiêu tâm trạng phức tạp, tình cảm anh em chú cháu trong gia tộc lớn không đơn thuần như người bình thường, tài sản kếch xù sẽ làm cho anh em xa cách, chú cháu tranh giành. Bây giờ giới hào môn Bắc Thành ít nhiều vẫn còn sót lại một chút quy củ bảo thủ phong kiến, thường là con trai trưởng thừa kế gia sản, nếu như trong gia tộc có mấy người con trai, thường sẽ ưu tiên bồi dưỡng con trai trưởng, cháu trai trưởng, nếu con trai trưởng thật sự không ra gì, mới có thể suy tính đến con trai khác.

Có vài người con trưởng không ra gì, nhưng cho dù có con trai khác thì vẫn sẽ ưu tiên nâng đỡ cháu trai trưởng. Càng quá đáng hơn là, khi con trai trưởng không được, cháu trai trưởng còn nhỏ tuổi không thể kế thừa, thì sẽ dỗ dành con trai khác làm chủ, đến khi cháu trai trưởng trưởng thành rồi, lại bảo người ta nhường chỗ, khác nào bảo chú may áo cưới không công cho cháu trai.

Thương Ngôn Tân là bởi vì con trai trưởng của ông cụ Thương

- Thương Nguyệt Đạt thật sự quá hoang đường, mới có thể vượt qua ông ta mà nắm quyền nhà họ Thương, thời gian Quý Nhiêu về nước ngắn, không quá hiểu chuyện trong nhà nhà họ Thương. Nhưng từ việc hôm nay ông cụ Thương tự mình đến nhà họ Quý cầu hôn cho cháu trai trưởng Thương Ngạn Khâm này có thể thấy được, ông cụ Thương rất coi trọng cháu trai trưởng Thương Ngạn Khâm này.

Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy bây giờ Thương Ngôn Tân là người nắm quyền của nhà họ Thương, nhưng lại quên mất bên dưới anh còn mấy người cháu trai.

Thương Ngôn Tân có giỏi hơn đi chăng nữa, trên anh còn có ông cụ Thương, nếu như hôm nay ông cụ Thương cho rằng Thương Ngôn Tân và cô cố ý diễn để phá hủy lễ đính hôn của Thương Ngạn Khâm, sau này Thương Ngôn Tân ở nhà họ Thương chẳng phải là…

Quý Nhiêu vô thức nhìn về phía Thương Ngôn Tân, Thương Ngôn Tân nắm lấy tay cô, cho cô ánh mắt để cô yên tâm.

"Ba, ba nghĩ nhiều rồi, Ngạn Khâm là con nhìn thằng bé lớn lên, là cháu ruột của con. Năm đó anh cả không để tâm vào việc trên công ty, ba mới giao công ty này cho con, Ngạn Khâm là con trai trưởng của anh cả, nếu như thằng bé muốn tiếp quản tập đoàn Thương thị, vị trí này của con, nó cứ việc lấy."

Giọng điệu của Thương Ngôn Tân ung dung, sắc mặt bình thản.

Tất cả mọi người đều sững sờ, không ngờ hôm nay chỉ là bàn chuyện hôn nhân với nhà họ Thương lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Người nắm quyền hiện tại của nhà họ Thương bị người nắm quyền đời trước nghi ngờ, vì chứng minh trong sạch mà cam tâm nhường chỗ.

Mọi người mỗi người một suy nghĩ.

Quý Hồng Chấn và Quý Hồng Dương hai mắt nhìn nhau, đang muốn tránh đi, nhường chỗ này lại cho ông cụ Thương xử lý mâu thuẫn trong nhà.

Quý Tư Nhu vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói chuyện, giọng điệu khó chịu: "Bảo sao tôi cứ thấy kỳ lạ, sao có chuyện trùng hợp như vậy chứ, sếp Thương nói Nhiêu Nhiêu không biết hôm nay là ngày đính hôn của tôi và Ngạn Khâm, là anh dỗ dành con bé đến cùng anh, nhưng hôm qua rõ ràng tôi đã nói với Nhiêu Nhiêu chuyện hôm nay tôi sẽ đính hôn với Ngạn Khâm, bảo nó về nhà, lẽ nào, Nhiêu Nhiêu không nói cho sếp Thương sao?"

"Nhu Nhu." Ánh mắt Quý Hồng Chấn cảnh cáo nhìn về phía Quý Tư Nhu.

Từ lúc Quý Tư Nhu nghe Thương Ngôn Tân nói sẽ nhường chỗ cho Thương Ngạn Khâm thì tâm tư đã lung lay, ba và bác cả vì sao lại hủy hôn sự của cô ta, để Quý Nhiêu và nhà họ Thương liên hôn, chẳng phải là vì Thương Ngôn Tân là người nắm quyền của nhà họ Thương hay sao, nếu như Thương Ngôn Tân nhường chỗ cho Thương Ngạn Khâm, ba và bác cả chắc chắn sẽ thay đổi suy nghĩ.

Quý Tư Nhu bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Quý Hồng Chấn, lấy điện thoại, mở lịch sử của mình và Quý Nhiêu, vừa muốn đưa cho ông cụ Thương chứng minh Thương Ngôn Tân nói Quý Nhiêu không biết hôm nay là lễ đính hôn của cô ta và Thương Ngạn Khâm là nói dối, Quý Nhiêu lập tức nói một cách không thể tin được: "Yêu đương thì yêu đương, ai lại vì phá hoại hôn nhân của người khác mà tìm người giả làm người yêu chứ."

Quý Nhiêu kéo tay mình ra khỏi tay Thương Ngôn Tân, cúi đầu mở thư viện ảnh trong điện thoại, giơ điện thoại đến trước mặt ông cụ Thương, mở từng bức ảnh cho ông cụ nhìn.

"Chú Thương, chú xem đi, con và Ngôn Tân giống như là người yêu giả sao?"

Tất cả ảnh là do Quý Nhiêu dày công chuẩn bị, vốn là chuẩn bị nếu như Thương Ngôn Tân vì trả thù cô mà đính hôn với Quý Tư Nhu trước mặt cô, vậy thì cô sẽ gửi những bức ảnh này vào trong nhóm mấy tiểu thư trong giới, để cho tất cả mọi người đều biết Thương Ngôn Tân và cô đã từng yêu đương.

Vì thế ảnh đều là kiểu nhìn một cái là có thể nhìn ra cô và Thương Ngôn Tân đang yêu nhau, ảnh hôn môi, trong đó còn mấy bức ảnh Thương Ngôn Tân vừa tắm xong bước ra khỏi nhà tắm, lộ nửa người trên.

Ảnh hôn môi, yêu đương của mấy người trẻ, ông cụ Thương thật sự không dám nhìn thẳng.

"Ôi chao, được rồi, được rồi."

Ông cụ Thương vẫy vẫy tay, nghiêng đầu sang một bên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!