Chương 45: (Vô Đề)

Ông cụ Thương nói đến đó thì ngừng.

Thương Ngôn Tân hơi nhướng mày, khóe miệng cong lên, cười hỏi: "Ba, ba cho rằng hôm nay con đến là vì cái gì, lẽ nào, con đến là vì phá hoại việc đính hôn của Ngạn Khâm sao?"

Thương Ngôn Tân ngước mắt, đối diện với ánh mắt sáng quắc của ông cụ Thương, trong mắt lóe qua ý cười.

Ông cụ Thương được như mong muốn, mặt mày hớn hở: "Sính lễ đã đưa tới, là cho Ngạn Khâm cưới vợ, bây giờ đổi thành con đính hôn không tiện trực tiếp dùng sính lễ của cháu con. May mà ba đã sớm chuẩn bị sính lễ cho con cưới vợ rồi. Vừa rồi ba đã dặn chú Trần con cho người mang lên xe đưa qua đây ngay, con đã chuẩn bị cái gì rồi?"

Thương Ngôn Tân bình tĩnh nói: "Đang ở trên đường."

Trong một phòng sách khác, Quý Hồng Dương biết nếu như để em trai nói chuyện trước, Trần Nhã Như nhất định sẽ gây náo loạn long trời lở đất với em trai, vì thế vừa đóng cửa ông ta đã quả quyết tuyên bố: "Hôn sự của Tư Nhu và Ngạn Khâm sẽ hủy bỏ, Nhiêu Nhiêu và sếp Thương liên hôn."

Lý do không cần nói nhiều, trong lòng mọi người đều rõ.

Quý Nhiêu vẫn còn đang suy nghĩ có nên để Quý Tư Nhu và Thương Ngạn Khâm đính hôn không, chỉ là một người cháu trai không quá có khả năng thừa kế gia tộc, thật sự không cần cô phải tốn hết tâm sức đi phá hoại cuộc hôn nhân này. Trần Nhã Như vừa nghe bỏ hôn sự giữa Quý Tư Nhu và Thương Ngạn Khâm thì kêu la: "Nhu Nhu và Ngạn Khâm liên hôn là chuyện đã bàn bạc xong từ trước rồi, sính lễ cũng đã đưa tới rồi, cả gia đình đều đã nhìn thấy rồi, bây giờ hủy hôn sự, truyền ra ngoài, mặt mũi của Nhu Nhu có còn không?"

Quý Hồng Chấn nhìn bà ta đến cả anh cả cũng dám hét, vội vàng kéo bà ta lại khuyên nhủ: "Anh cả quyết định như vậy là suy nghĩ cho nhà họ Quý, bà đừng không biết lý lẽ, người nhà họ Thương vẫn còn ở bên ngoài, các anh em họ cũng còn đang ở bên ngoài, bà nhỏ tiếng chút, đừng để người khác nghe được."

"Tôi không hiểu lý lẽ?" Trần Nhã Như vốn cũng không phải là quý phu nhân hợp chuẩn gì, thủ đoạn chiếm chỗ vợ cả cũng không quá vinh dự, mấy năm nay làm ra vẻ phu nhân nhà giàu nhưng người trong giới lại chẳng có ai coi trọng bà ta, khó khăn lắm mới chịu đựng đến lúc con gái tìm được mối hôn sự hợp ý, kết quả lại bị Quý Nhiêu phá đám, như sấm sét đánh giữa trời quang, nào còn quan tâm đến thể diện phu nhân nhà giàu, chỉ muốn giành lại mối hôn sự này cho con gái.

"Hôn sự của Nhu Nhu đã đến đoạn đính hôn rồi, Nhiêu Nhiêu mới dẫn sếp Thương đến nhà, cho dù hai đôi không thể cùng cưới được thì theo thứ tự trước sau cũng không nên hủy hôn sự của Nhu Nhu."

Quý Hồng Chấn: "Bà đừng có náo loạn, đây là vì tốt cho nhà họ Quý."

"Cái gì mà tốt cho nhà họ Quý, Nhu Nhu không phải con cháu nhà họ Quý sao? Quý Hồng Chấn, Nhu Nhu không phải con gái của một mình tôi, ông có từng nghĩ đến, sính lễ của Nhu Nhu đã được đưa đến nhà rồi lại bởi vì Quý Nhiêu và sếp Thương yêu đương nên hủy hôn sự của Nhu Nhu, sau này sao Nhu Nhu còn có mặt mũi gặp người khác?"

Quý Hồng Chấn nhíu mày, không cho là đúng: "Chuyện liên hôn giữa nhà họ Quý và nhà họ Thương có lợi cho việc làm ăn của nhà họ Quý, sau này sẽ tìm cho Nhu Nhu người tốt hơn."

"Đi đâu tìm được người tốt hơn Thương Ngạn Khâm nữa?" Trần Nhã Như cuồng loạn: "Nếu như ông có trách nhiệm như Thương Nguyên Đạt thì khi tôi có thai Nhu Nhu đã cho tôi danh phận rồi, giống như Thương Nguyên Đạt vậy, mỗi đứa con từ khi sinh ra đã danh chính ngôn thuận, sao có thể để Nhu Nhu bị người ta cười nhạo là con riêng nhiều năm như vậy chứ. Nếu như con bé vừa ra đời đã được nuôi dưỡng ở nhà họ Quý, Nhu Nhu muốn tìm ai mà không được, sao tôi phải cố chấp với mối hôn sự nhà họ Thương như thế.

Vẫn là do ông có lỗi với Nhu Nhu, để con bé bị người khác chê cười nhiều năm như vậy, bây giờ còn bắt con bé hủy hôn ngay trong ngày đính hôn vì cái loại lý do mà nếu truyền ra ngoài sẽ bị người khác cười rụng răng thế này, người làm ba như ông không thấy có lỗi với con gái à?"

Quý Hồng Chấn bị lời tố cáo như pháo liên thanh của Trần Nhã Như làm cho sững sờ.

Quý Nhiêu nghe đến thầm bật cười.

Thương Nguyên Đạt là quỷ phong lưu nổi tiếng ở Bắc Thành, cưới vợ hết người này đến người khác, con thì sinh hết đứa này đến đứa nọ, vứt cho người cha già, không hỏi không thăm đứa con nào, vẫn là lần đầu tiên nghe có người nói Thương Nguyên Đạt có trách nhiệm.

Triệu Yến Ninh ngồi trên ghế sofa, nắm tay Quý Nhiêu trong lòng, nói lời châm chọc Trần Nhã Như: "Chuyện Nhu Nhu là con gái riêng này cũng không thể trách một mình chú hai, khi cô và chú ấy ở bên nhau chẳng lẽ không biết chú hai đã có gia đình rồi sao. Nói cho cùng, là do cô muốn mượn con để giành giật danh phận nên mới làm khổ Nhu Nhu thành con riêng bị người đời khinh thường, cũng khổ cho Nhiêu Nhiêu nhà chúng ta, vốn là con gái độc nhất của chú hai, cũng không biết từ đâu nhảy ra một người con gái riêng, một gia đình đang yên lành bị người ta phá hoại tan tành."

Sắc mặt Trần Nhã Như cứng đờ.

Quý Hồng Chấn cũng có chút ngại ngùng, mắng Trần Nhã Như: "Cái gì mà con riêng với con không riêng, hai đứa con gái trong lòng tôi đều như nhau cả, đều là con gái của tôi. Bây giờ đang bàn chuyện liên hôn với nhà họ Thương, bà ở đây nhắc đến chuyện cũ làm gì."

Triệu Yến Ninh lạnh nhạt nói: "Con riêng đều là do ba mẹ tạo nghiệp, trẻ con vốn vô tội, Nhu Nhu đã vào nhà này thì đó chính là con cháu nhà họ Quý, người khác đối xử với Nhu Nhu thế nào trước không nói đến, chú hai đối xử với hai đứa nhỏ như thế nào, tôi đều trông thấy hết; chưa từng vì Nhu Nhu là con riêng mà bạc đãi nó. Thế nhưng có người cả ngày cứ treo câu con riêng bên miệng, giống như làm con riêng là chuyện gì vinh hạnh lắm."

"Được rồi, mỗi người bớt nói mấy câu đi." Quý Hồng Dương nhíu mày: "Ông cụ Thương vẫn còn ở nhà họ Quý, mấy người là muốn nói chuyện xấu của nhà họ Quý ra ngoài cho ông cụ nghe, phá hủy liên hôn giữa hai nhà đúng không?"

Trong phòng thoáng im lặng.

Trần Nhã Như không còn kêu la nữa, chỉ lạnh mặt nói: "Tóm lại, tôi không đồng ý hủy bỏ hôn sự của Nhu Nhu."

Quý Hồng Dương nói với Quý Hồng Chấn: "Hồng Chấn, hai đứa đều là con gái chú, chú nói phải làm sao bây giờ?"

Quý Hồng Chấn đang muốn nói chuyện, Quý Tư Nhu bỗng nhiên chỉ về Quý Nhiêu nói: "Ba, Quý Nhiêu cố ý dẫn Thương Ngôn Tân đến, sao mà có chuyện trùng hợp như vậy chứ, con và Thương Ngạn Khâm liên hôn, cô ta lại vừa khéo yêu đương với Thương Ngôn Tân. Trăm phần trăm là cô ta cố ý, muốn phá hoại chuyện hôn nhân của con."

Ánh mắt của mấy người trong phòng đều nhìn về phía Quý Nhiêu.

Quý Nhiêu vô tội chớp chớp mắt: "Sao em lại cố ý, không phải là em chỉ yêu đương thôi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!