Chương 42: (Vô Đề)

"Nhiêu Nhiêu." Thương Ngôn Tân đi đến bên mép giường, xoa xoa tóc cô, lại hỏi một lần nữa: "Sao rồi?"

Quý Nhiêu lấy lại tinh thần, cười nhạt: "Không có gì ạ, chỉ là ở bên này lâu rồi, nghĩ đến mai phải về Bắc Thành nên có chút không quen."

Quý Nhiêu ung dung thản nhiên.

Thương Ngôn Tân cười nói: "Còn chưa chơi đã."

"Cũng không phải chưa chơi đã." Quý Nhiêu nghiêng người ôm eo anh, cằm gác lên ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Ở bên này, hai chúng ta ngày ngày bên nhau, cảm giác rất thích."

"Sau khi về, chúng ta cũng có thể như bây giờ." Thương Ngôn Tân vuốt khuôn mặt xinh đẹp của Quý Nhiêu: "Em chuyển đến nhà anh, hoặc là, anh chuyển đến nhà em."

Giờ họ người ở tầng trên người ở tầng dưới, ai chuyển đến nhà ai đều giống nhau.

Ý của anh đây là muốn sống chung với cô?

Vẻ mặt của Quý Nhiêu hơi sững sờ.

Nếu như anh chuẩn bị sống chung với cô, chắc sẽ không định liên hôn với Quý Tư Nhu nữa đâu nhỉ?

Quý Nhiêu nhìn chằm chằm vào mắt Thương Ngôn Tân, nhìn ánh mắt của anh không giống như đang diễn.

Nhưng Quý Tư Nhu lại rất chắc chắn nói là ngày mai cô ta sẽ đính hôn với Thương Ngôn Tân, cô ta không có lý do gì mà bịa ra lời nói dối rất dễ bị chọc thủng này để ra oai trước mặt cô cả.

Lẽ nào ba cô cho rằng cô thật sự đang yêu đương cùng boy phố, gọi điện thoại cô cũng không nghe máy, cho nên cố ý bảo Quý Tư Nhu gửi tin nhắn như vậy cho cô, để lừa cô về nhà họ Quý?

Trong lòng Quý Nhiêu rối như tơ vò, quyết định tạm thời án binh bất động, đợi đến ngày mai xem thử rốt cuộc là như thế nào.

Có điều lúc này Thương Ngôn Tân đang đề nghị sống chung với cô.

Quý Nhiêu cười nói: "Hay là thôi đi, em nghĩ rồi, thấy chúng ta giờ sống lầu trên lầu dưới vừa hay, khi anh nhớ em thì có thể đến nhà thăm em, em nhớ anh cũng có thể đến chỗ của anh."

Cô cũng không có ý định vẫn luôn ở cạnh Thương Ngôn Tân, không cần thiết phải sống chung. Hơn nữa sống chung đối với cô mà nói không khác gì kết hôn cả, chỉ là thiếu giấy chứng nhận kết hôn mà thôi, cô cảm thấy mình sẽ không thích cảm giác đó.

Ánh mắt Thương Ngôn Tân dừng trên mặt cô: "Em không muốn sống cùng anh sao?"

"Giờ chúng ta đã sống ở lầu trên lầu dưới rồi, rất tiện mà."

Thương Ngôn Tân nói: "Cho dù khoảng cách có gần đi nữa thì cũng vẫn là hai căn nhà."

Quý Nhiêu: "Anh không cảm thấy sống như vậy rất gần, chỉ cần nhớ đối phương thì lúc nào cũng có thể đến nhà đối phương, nhưng lại vừa có thể giữ được một chút khoảng cách như vậy là vừa đẹp hay sao? Xa thương gần thường, nếu như không có chút khoảng cách, em nhiều khuyết điểm như vậy, sống lâu rồi chắc chắn anh sẽ ghét em."

Thương Ngôn Tân nhéo nhéo tai cô, trên mặt mang theo nụ cười cưng chiều: "Nào có khuyết điểm gì, sao anh không thấy nhỉ."

Quý Nhiêu cụng cụng vào ngực anh: "Đó là vì chúng ta vừa mới yêu nhau, khuyết điểm sẽ từ từ bộc lộ ra."

Thương Ngôn Tân nói: "Đây là suy đoán không hợp lý."

Quý Nhiêu ngẩng đầu: "Đây là em đang phòng hờ."

Thương Ngôn Tân nói từ từ: "Xem ra anh vẫn chưa làm em tin tưởng, em không tin cho dù thế nào anh cũng sẽ không rời xa em."

Anh v**t v* mặt cô, cười dịu dàng.

"Đương nhiên không phải là không tin anh." Ngón tay Quý Nhiêu đặt lên mu bàn tay anh, gò má cọ cọ vào lòng bàn tay anh, ánh mắt long lanh nhìn anh, trong vô tội mang theo chút hờn dỗi: "Anh nghĩ mà xem, bình thường khi em ở nhà không ra ngoài chắc chắn sẽ không trang điểm, có lúc lười biếng còn không buồn rửa mặt. Nếu như hai chúng ta sống cùng nhau, mỗi ngày anh ở nhà đều có thể nhìn thấy em đầu bù tóc rối.

Nhưng nếu như hai chúng ta sống riêng, khi anh đến tìm em, chắc chắn sẽ nói trước là anh sẽ đến, em sẽ nhanh chóng trang điểm xinh đẹp trước khi anh đến. Như thế mỗi lần anh nhìn thấy em đều là xinh đẹp đáng yêu, con gái làm đẹp cho người mình yêu ngắm nhìn, em không hy vọng mỗi ngày anh nhìn thấy em đều là mặt mộc."

Quý Nhiêu mím mím môi: "Bây giờ chúng ta vừa mới yêu nhau, đang là giai đoạn tình cảm tốt nhất, là lúc em trẻ đẹp nhất, cho dù là mặt mộc cũng rất đẹp, tất nhiên anh không cảm thấy gì. Thế nhưng thời gian trôi dần, sau này có một ngày, em lớn hơn giờ một chút, em sẽ già đi, không còn cho dù là mặt mộc cũng xinh đẹp hoàn hảo như bây giờ, đến lúc đó dù anh không ghét em thì em cũng sẽ tự ti mặc cảm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!