Chương 41: (Vô Đề)

Thương Ngôn Tân xoa má cô, nhẹ nhàng v**t v*, vuốt cằm nói: "Mềm đến mức còn nhéo được ra cả nước."

Khóe miệng Quý Nhiêu cong cong, nói: "Em còn mua đồ cho anh."

"Gì vậy?" Thương Ngôn Tân cười hỏi.

"Chờ chút, em đi lấy cho anh xem." Quý Nhiêu nhảy từ trên đùi anh xuống, chạy đến phòng khách, xách mấy túi từ sofa lên, đang muốn mang đến phòng sách cho Thương Ngôn Tân xem.

Thương Ngôn Tân từ phòng sách đi ra, Quý Nhiêu không đi nữa, ngồi trên sofa chờ anh đi tới.

Trong túi đều là cà vạt, màu sắc khác nhau, kiểu dáng khác nhau, tổng cộng mua mấy chục cái.

"Thích không?" Quý Nhiêu hỏi anh.

Thương Ngôn Tân ừ một tiếng, cười hỏi: "Sao mua nhiều vậy?"

"Dáng vẻ anh đeo cà vạt rất đẹp trai." Quý Nhiêu chọn bừa một cái cà vạt đeo lên cổ anh, ngón tay nghịch ngợm một chút, phát hiện ra mình không biết thắt cà vạt.

"Cái này thắt thế nào vậy, dạy em."

Mọi sự chú ý của Quý Nhiêu đều đặt trên cà vạt, lúc ngẩng đầu thỉnh giáo anh, mới phát hiện có gì không đúng lắm, ánh mắt thâm thúy của Thương Ngôn Tân dừng lại trên khuôn mặt cô, tầm mắt vừa đối diện, anh liền ôm eo, đè cô xuống dưới người, không nói một câu mà hôn xuống.

Cái cà vạt do chính tay cô đeo lên cổ anh, cuối cùng lại trở lại trên tay cô, quấn trên cổ tay cô hơn hai giờ, lúc cởi ra cổ tay cô đều đỏ.

Thương Ngôn Tân vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô ra, nắm lấy cổ tay cô, quý trọng hôn lên cổ tay cô, giọng nói tràn đầy ý cười: "Được không? Thích kiểu này không?"

Quý Nhiêu đặt một tay lên vai anh, cảm thấy mình sắp kiệt sức.

"Thích không?"

Thương Ngôn Tân ghé vào tai cô, hỏi lại một lần nữa.

Quý Nhiêu trì hoãn một hồi lâu, dùng đôi mắt ướt sũng trừng anh, lên án: "Em sắp chết rồi."

Thương Ngôn Tân cười khẽ một tiếng, hôn lên khóe miệng cô, nói: "Không chết được đâu."

Vành mắt Quý Nhiêu vẫn đỏ, nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ một lúc, đột nhiên sợ hãi lắc đầu: "Không, không được."

"Cái gì không được?" Thương Ngôn Tân hỏi.

Quý Nhiêu nói: "Hôm nay như vậy không được, quá hung dữ, sau này vẫn giống như hôm qua chứ?"

Dịu dàng một chút thì tốt hơn.

Thương Ngôn Tân v**t v* cổ tay cô, mỉm cười nói: "Ban ngày em nói anh quá kiềm chế, luôn muốn k*ch th*ch, anh tưởng rằng em sẽ thích kiểu hôm nay. Nói thật thì, vì để cho em hài lòng, hôm nay anh cố ý nghiên cứu lại, còn học được chút mánh khóe, một chút thôi, theo anh nghĩ thì là có chút k*ch th*ch, nhưng chắc là em sẽ thích, em thích thì chúng ta thử."

"Không không không." Quý Nhiêu khiếp sợ lập tức lắc đầu: "Em không thích, em thích k*ch th*ch là trên phương diện tinh thần, ví dụ như tàu lượn siêu tốc, nhảy bungee, nhảy dù. Là những cảm giác hưng phấn có được khi chơi các trò thể thao mạo hiểm, không phải loại k*ch th*ch mà anh nói, em vẫn thích dịu dàng, kiểu ngày hôm qua rất tốt."

Thương Ngôn Tân cưng chiều: "Em thích loại nào thì chúng ta thử loại đó, tóm lại phải khiến em hài lòng, em đừng ghét bỏ anh là được rồi."

Anh nói xong, dịu dàng mỉm cười với cô.

Nhớ đến hành vi tối hôm qua anh thừa dịp mình ngủ, lén nhìn lịch sử trò chuyện của cô và Tô Duyệt Nghiên, Quý Nhiêu cảm thấy câu nói cuối "đừng ghét bỏ anh" cùng với nụ cười đó, hơi ớn lạnh.

"Không ghét, không ghét bỏ." Quý Nhiêu lập tức thể hiện thái độ.

Thương Ngôn Tân sờ lên gò má ửng đỏ của cô, lại ôm cô vào lòng.

Quý Nhiêu khiếp sợ trừng to mắt: "Anh... anh... còn..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!