Tô Duyệt Nghiên buồn cười: "Anh ta muốn đùa bỡn tình cảm của cậu mà cậu còn cười vui vẻ như vậy."
Ánh mắt Quý Nhiêu sáng ngời: "Tớ muốn như vậy mà, như vậy thì tớ ở bên anh ấy mới không có gánh nặng tâm lý, mọi người cùng nhau chơi đùa, sau này dễ yêu dễ chia tay. Nếu anh ấy nghiêm túc, tớ sẽ không biết làm sao bây giờ."
Mặt mày Quý Nhiêu cong cong, tâm tình sung sướng, đáy mắt là thoải mái vui vẻ và hưng phấn rất thuần túy, rất rõ ràng, cô vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này.
"Nhưng loại đàn ông như Thương Ngôn Tân, cậu chắc chắn có thể chơi được anh ta chứ?" Tô Duyệt Nghiên lo lắng: "Đừng đùa với lửa."
Quý Nhiêu nâng cằm, thờ ơ nói: "Tớ từng đọc qua một đoạn văn trong một quyển sách nói rằng lý trí ngồi rất vững, hơn nữa lại cầm chắc dây cương, không cho tình cảm đột nhiên bộc phát khiến mình rơi vào tuyệt vọng, tớ cảm thấy rất đúng. Trong tình cảm, duy trì lý trí, cầm dây cương nắm giữ quyền chủ động, sẽ không có vấn đề gì."
Tô Duyệt Nghiên nhịn không được: "Nếu cậu có đủ lý trí, tại sao lại vì lương tâm bất an mà ngả bài trước với anh ta?"
Quý Nhiêu dừng một chút: "Lúc ấy Tưởng Minh Hiên nói với anh ấy chuyện lúc trước của tớ, phản ứng của anh ấy ngoài dự liệu của tớ."
Tô Duyệt Nghiên: "Mặc kệ cậu nói thế nào, trong khoảnh khắc đó, cậu đã mất đi lý trí."
"Có lẽ." Quý Nhiêu thẳng thắn thừa nhận: "Không quan trọng, tớ chỉ là bị áy náy chiến thắng lý trí trong một khoảnh khắc, là xuất phát từ áy náy, chứ không phải xuất phát từ tình cảm yêu đương."
"Áy náy này là xuất phát từ việc tớ làm tổn thương một người đàn ông ngây thơ đơn thuần đối với tình cảm." Quý Nhiêu lắc lắc điện thoại: "Mà sự thật là… đâu phải cái gì anh ấy cũng không quan tâm, anh ấy có mưu đồ, tớ cũng sẽ không vì áy náy mà chột dạ nữa."
Tô Duyệt Nghiên nói: "Tóm lại, ở chung với loại người đó, cậu nên cẩn thận một chút."
Quý Nhiêu cười nói: "Tớ biết."
Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài cửa, nhân viên phục vụ mang thức ăn vào, món tráng miệng kem nhung đỏ đã được đặt lên bàn, tầm mắt Quý Nhiêu dừng lại ở món đồ ngọt, cô nói với Tô Duyệt Nghiên: "Đồ ngọt của nhà hàng này làm rất đẹp."
"Đúng là rất đẹp." Tô Duyệt Nghiên cầm lấy di động: "Tớ chụp một tấm ảnh, lát nữa đăng lên vòng bạn bè."
Đề tài chuyển sang ăn uống, chuyện vừa mới bàn luận đã bị gạt qua, hai người tự nhiên trò chuyện về các đề tài khác.
Ăn cơm xong, hai người đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, trước khi trở về khách sạn thì đến thẩm mỹ viện dưỡng da.
Phòng của Tô Duyệt Nghiên ở cùng một tầng với phòng của Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân, hôm nay cô ấy đi đến từ Bắc Thành, sau đó lại cùng Quý Nhiêu đi dạo trung tâm thương mại, vừa vào phòng liền mệt mỏi nằm ngửa trên giường.
Quý Nhiêu ngồi trong phòng cô ấy vài phút, thấy bộ dạng buồn ngủ của cô ấy thì không quấy rầy nữa, trở về phòng của cô và Thương Ngôn Tân.
Thương Ngôn Tân ở phòng sách, bên trong còn có hai người, một người là Kha Trạm và một người đàn ông trung niên khác cô không biết. Thương Ngôn Tân đang nói chuyện với bọn họ, dường như là trong công việc có sai sót, người đàn ông trung niên cúi đầu, sắc mặt ngượng ngùng.
Quý Nhiêu trốn ở ngoài cửa nhìn lén, Thương Ngôn Tân ngồi ở phía sau bàn làm việc, sắc mặt thâm trầm, giọng nói không nhanh không chậm nhưng cực kỳ uy nghiêm, người đàn ông trung niên lau mồ hôi liên tục.
Quý Nhiêu đứng ở bên ngoài nghe một lát, đại khái nghe hiểu đã xảy ra chuyện gì. Người đàn ông trung niên là người phụ trách chi nhánh Hải Thành của tập đoàn Thương thị, quanh năm ngoại tình bao nuôi tình nhân, dung túng tình nhân khiêu khích vợ trong nhà. Oán hận chất chứa trong lòng vợ đã lâu mà nhân tình lại phô trương không biết điều, luôn khoe ân ái trên mạng, bị người ta bới ra là kẻ chen chân vào gia đình người khác.
Trên mạng có rất nhiều lời chỉ trích, người phụ trách đã dùng đội ngũ quan hệ công chúng hùng mạnh của công ty để giải quyết sự việc. Vốn dĩ sự việc đã được giải quyết nhưng vợ của người phụ trách này lại đột nhiên đứng ra lên án công khai chồng và con giáp thứ 13 đó.
Cô nhân tình là một người nổi tiếng ở trên mạng, loại đề tài này dễ dàng khiến cho cư dân mạng hứng thú, bởi vì người phụ trách này là quản lý cấp cao của tập đoàn Thương thị, việc này liên lụy nghiêm trọng đến danh dự của tập đoàn Thương thị.
Đúng lúc Thương Ngôn Tân ở Hải Thành, người phụ trách trực tiếp đến đây nhận lỗi với Thương Ngôn Tân.
Quý Nhiêu nghe một hồi lâu ở bên ngoài, Thương Ngôn Tân xử phạt người phụ trách bằng cách giáng chức.
Là giáng chức mà không phải khai trừ, điều này có nghĩa là người phụ trách này còn có thể tiếp tục ở lại tập đoàn Thương thị, chờ chuyện này bình ổn, bão táp qua đi thì người này vẫn còn có thể lặng lẽ khôi phục nguyên chức.
Đối với chuyện này, cách xử lý của Thương Ngôn Tân chính là quyết sách tiêu chuẩn của người lãnh đạo công ty, rất phù hợp với lẽ thường. Người lãnh đạo của một tập đoàn phải xuất phát từ lợi ích của cả công ty, chỉ cần người phụ trách này có thể tạo ra lợi ích cho công ty thì những chuyện cá nhân này hoàn toàn không thành vấn đề đối với người lãnh đạo, thậm chí còn có thể huy động tài nguyên của công ty để xoa dịu vợ của người phụ trách, giúp anh ta giải quyết chuyện này.
Rất bình thường.
Đứng ở góc độ Thương Ngôn Tân, Quý Nhiêu hoàn toàn có thể hiểu được cách xử lý của anh.
Nhưng đứng ở góc độ của mình, cấp dưới của cô làm ra loại chuyện này, cô không thể dễ dàng tha thứ cho người phụ trách ghê tởm này, không có cách nào để hoàn toàn suy nghĩ cho lợi ích của công ty, cô sẽ không phải là một người lãnh đạo ưu tú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!