Chương 4: (Vô Đề)

Mấy ngày kế tiếp Quý Nhiêu đều bận rộn tham gia party, cô vừa mới về nước, các loại lời mới tới dồn dập, mỗi ngày đều uống trà, mua sắm, nói chuyện với một đám đại tiểu thư, chơi vui vẻ vô cùng.

Tô Duyệt Nghiên ngày ngày ở cạnh cô, thấy cô như đã vứt bỏ hùng tâm tráng chí muốn tán đổ Thương Ngôn Tân lên chín tầng mây, không nhịn được hỏi: "Không phải cậu nói muốn tán đổ Thương Ngôn Tân sao?"

"Đúng vậy." Quý Nhiêu dùng ống hút khuấy khuấy nước trái cây trong ly, nhìn cô ấy có lời muốn nói bèn hỏi: "Sao vậy?"

Tôi Duyệt Nghiên chống cằm nói: "Mấy ngày nay không thấy cậu có hành động gì."

Quý Nhiêu: "Gần đây anh ta không ở Bắc Thành, chắc khoảng hết tuần này mới có thể quay về."

Đối phương đã không có ở Bắc Thành, đương nhiên cô không thể hành động rồi.

Tô Duyệt Nghiên ngạc nhiên: "Sao cậu biết rõ lịch trình của anh ta như vậy, ngay cả bao giờ anh ta về Bắc Thành cũng biết."

Quý Nhiêu cong cong khóe miệng: "Là anh ta tự mình nói với tớ, một tuần này anh ta đều không có ở Bắc Thành."

"Anh ta đích thân nói với cậu?" Ánh mắt Tô Duyệt Nghiên sáng lên, giọng nói cao hơn mấy phần: "Cậu đã dụ dỗ được anh ta rồi?"

Quý Nhiên hất hất tóc, hơi nâng cằm lên, cười tự tin: "Có người đàn ông nào mà tớ không tán được?"

Ánh mắt Tô Duyệt Nghiên sáng lấp lánh: "Mau nói xem, cậu lén hành động sau lưng tớ lúc nào vậy?"

Quý Nhiêu nhấp một ngụm nước trái cây, kể chuyện ngày hôm đó bọn họ cùng ra khỏi trường đua ngựa ngoại ô phía tây, cô đã đến tổng bộ tập đoàn Thương thị hẹn gặp Thương Ngôn Tân.

Tô Duyệt Nghiên nghe xong, bội phục nhìn Quý Nhiêu, vỗ tay cho cô: "Chiêu này của cậu hay nha, không chỉ lấy lý do mượn ngựa anh ta để thiết lập quan hệ, còn có thể bảo anh ta đích thân dẫn cậu cùng đi cưỡi ngựa. Đến lúc đó cậu ngồi trước anh ta, khi ngựa chạy thì cậu có thể giả bộ sợ hãi, ngả người về sau, trốn trong lòng anh ta, lại thuận thế ôm eo anh ta.

Mỹ nhân hoảng sợ thất thố, điềm đạm đáng yêu, mềm mại thơm tho ở trong lòng, nếu như trong lúc hoảng hốt tay còn vô ý đụng đến nơi nào trên người anh ta... Nghĩ đến cái k*ch th*ch kia..."

Tô Duyệt Nghiên và Quý Nhiêu nhìn nhau, cả hai đều cùng hiểu mà cười.

"Cậu thêm WeChat của anh ta chưa?" Tô Duyệt Nghiên hỏi.

Quý Nhiêu: "Chưa, WeChat và số điện thoại của anh ta là một, người trên thương trường thường nói mấy lời qua loa lấy lệ với người khác, mặc dù anh ta đồng ý khi rảnh sẽ liên lạc với tớ, nhưng không hề hẹn thời gian cụ thể, chẳng biết được muốn kéo đến lúc nào. Tớ chuẩn bị đợi thêm hai ngày nữa, nếu như anh ta vẫn không gọi điện thoại cho tớ thì sẽ thêm Wechat, nhân cơ hội đó nhắc nhở lời hẹn của anh ta với mình."

Nhắc đến Thương Ngôn Tân, Quý Nhiêu nhớ ra hôm nay là ngày thứ tám cô và Thương Ngôn Tân gặp nhau, tính thời gian, chắc Thương Ngôn Tân đã quay lại Bắc Thành rồi.

Quý Nhiêu cầm điện thoại, bật sáng màn hình nhìn một cái, không có cuộc gọi nhỡ.

Trong lòng Quý Nhiêu bỗng nhiêu bất an, chẳng lẽ Thương Ngôn Tân thật sự nói xã giao, tùy tiện qua loa với cô à.

Sau hai ngày, Thương Ngôn Tân vẫn không gọi điện thoại cho Quý Nhiêu, cảm giác bị qua loa lấy lệ trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Buổi tối Quý Nhiêu nằm trên giường, lấy danh thiếp của Thương Ngôn Tân từ trong túi xách ra, màu đen tuyền, thiết kế đơn giản, chỉ in tên và số điện thoại.

Quý Nhiên mở danh bạ của WeChat ra, thêm dòng số Ả rập bên trên danh thiếp vào mục Thêm bạn bè, tìm ra WeChat tên là "syj".

Chữ viết tắt phiên âm của tên nghiêm trang.

Quý Nhiêu nhấn nút trở lại, ấn vào phần Thông tin cá nhân của mình, đổi tên WeChat thành "jr".

Đổi tên WeChat xong, Quý Nhiêu gửi lời mời kết bạn cho Thương Ngôn Tân.

Quý Nhiêu ở trên giường trở mình, điện thoại đặt trước mặt, hai tay chống cằm nằm sấp trên giường, mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đợi một lúc lâu cũng không chờ được đối phương đồng ý lời mời kết bạn.

Đến buổi sáng hôm sau, Quý Nhiêu mở mắt ra, với điện thoại trên tủ đầu giường, mở WeChat, lời mời kết bạn ngày hôm qua vẫn như đá chìm đáy biển, không nhận được hồi âm.

Quý Nhiêu nhớ lại lần gặp mặt Thương Ngôn Tân trước đó, người này mặt mày sáng sủa, như ánh trăng trên trời, khóe miệng mang theo ý cười, khí chất dịu dàng, dáng vẻ rất dễ nói chuyện, không nghĩ đến là cao thủ đưa đẩy.

Trước mặt thì cười nói vui vẻ, sau lưng thì lật mặt vô tình, đã nói là rảnh thì sẽ liên lạc với cô, cũng nhận lời lúc rảnh cô có thể mời anh đi ăn cơm, danh thiếp cũng thoải mái đưa cho cô, kết quả gửi lời mời kết bạn WeChat lại không đồng ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!