Đúng lúc này Tô Duyệt Nghiên gửi tin nhắn chuyến bay cho cô, máy bay cất cánh lúc ba giờ rưỡi, khoảng năm giờ rưỡi hạ cánh ở Hải Thành.
Quý Nhiêu đưa thông tin chuyến bay cho Thương Ngôn Tân xem: "Nếu như buổi chiều đi thăm chị, em phải đến sân bay lúc năm giờ rưỡi, có thể sẽ không đi ăn tối cùng chị được, hay là ngày mai chúng ta đi thăm chị nhé?"
"Chiều mai có thể chị ấy không ở Hải Thành." Thương Ngôn Tân nói: "Không cần ăn cơm tối, cùng chị ấy uống trà chiều là được rồi, chỗ chị ấy cách sân bay khoảng nửa giờ đi xe, trước năm giờ chúng ta về, thời gian vẫn kịp."
Quý Nhiêu gật đầu: "Vậy chiều nay qua thăm chị, nhưng em còn chưa chuẩn bị quà."
Lần đầu gặp mặt, không nên đi tay không tới cửa.
Thương Ngôn Tân nói: "Anh đã chuẩn bị xong rồi."
Là một bộ trang sức Phỉ Thúy, Quý Nhiêu nghe Tề Hành Châu nói mẹ cậu ta thích Phỉ Thúy nhất, món quà này tất nhiên rất hợp với sở thích của Thương Văn.
Thương Ngôn Tân sắp xếp thỏa đáng, Quý Nhiêu yên tâm nghe theo sự sắp xếp của anh.
Buổi chiều có hẹn phải đi thăm Thương Văn, Quý Nhiêu trở về phòng thay quần áo lần nữa, trang điểm xong, theo Thương Ngôn Tân ra ngoài.
Lần này gặp Thương Văn không phải ở nhà cũ nhà họ Tề, ba Tề Hành Châu không ở Hải Thành, Thương Văn ở một mình trong một căn hộ tại trung tâm thành phố, không cần gặp những người khác của nhà họ Tề, tiết kiệm được không ít lễ tiết.
Đối phương là một người phụ nữ độc lập mạnh mẽ về sự nghiệp, trên đường tới Quý Nhiêu cố ý tìm kiếm hai đoạn video phỏng vấn của Thương Văn trên mạng, trong video Thương Văn nói năng thận trọng, thoạt nhìn cao quý nhưng xa cách.
Nhưng mà chân chính gặp mặt, Quý Nhiêu phát hiện đối phương thân thiện hơn trong video rất nhiều, nhìn mặt cũng có thể nhận ra là chị em ruột với Thương Ngôn Tân, khi cười lên đều đẹp như gió xuân.
"Xin chào Nhiêu Nhiêu, chị là chị hai của Ngôn Tân." Thương Văn cười chào hỏi Quý Nhiêu.
Quý Nhiêu nắm tay Thương Ngôn Tân, ngoan ngoãn khéo léo: "Chào chị."
Thương Văn: "Chào Nhiêu Nhiêu."
Thoạt nhìn cô ấy rất thích Quý Nhiêu, kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh mình, không nói gì mà đánh giá vài lần, mặt mày đều lộ ra vẻ hài lòng.
Quý Nhiêu ngồi bên cạnh cô ấy, có chút căng thẳng.
Cũng không phải sợ Thương Văn, cô sinh ra ở nhà họ Quý, từ nhỏ đến lớn đã quen gặp phu nhân thượng lưu, biết nói những lời ngon tiếng ngọt dễ nghe nhất, bất luận gặp ai cũng chưa từng sợ.
Bây giờ căng thẳng, chủ yếu là bởi vì khoảng cách quá gần, cô lo lắng Thương Văn sẽ nhìn ra dấu vết trên cổ mà cô dùng che khuyết điểm che đi.
Vết hôn trên cổ cô che rất tốt, khoảng cách xã giao bình thường nhìn không ra, nhưng khoảng cách với Thương Văn quá gần.
Thương Ngôn Tân đại khái nhìn ra Quý Nhiêu quẫn bách, lên tiếng giải vây: "Chị hai, xem quà đi, Nhiêu Nhiêu tặng cho chị."
Thương Văn hơi nghiêng người, cầm lấy hộp trang sức đặt ở một bên.
Thương Ngôn Tân thuận thế kéo Quý Nhiêu đến ngồi bên cạnh mình.
Thương Văn mở hộp trang sức ra nhìn, cười nói: "Nhiêu Nhiêu hao tâm tổn trí, chị rất thích, nhưng sao lại khách sáo như vậy, người nhà gặp mặt, lần sau tới đây, không cần chuẩn bị quà."
Cô ấy đưa hộp trang sức cho người hầu bên cạnh, dặn dò người hầu cẩn thận để vào trong phòng trang sức của mình.
"Nhiêu Nhiêu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Thương Văn thuận miệng nói chuyện phiếm.
Quý Nhiêu nói: "Hai mươi mốt."
Thương Văn cười nói: "Nhỏ hơn Ngôn Tân tám tuổi, lại xinh đẹp như vậy, Ngôn Tân thật sự rất hời."
Quý Nhiêu hơi cúi đầu, giả bộ ngại ngùng cười cười.
Lần đầu gặp mặt, Quý Nhiêu không hiểu rõ Thương Văn lắm, đối phương tuy là chị gái của Thương Ngôn Tân, nhưng tuổi tác lại không kém mẹ cô nhiều lắm, cô không dám l* m*ng, chỉ dám nói vài câu dễ nghe tùy tình huống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!