Chương 38: (Vô Đề)

Quý Nhiêu ngủ một giấc cực sâu, kiệt sức, trong lúc ngủ đều cảm thấy trên người nặng trịch, giống như bị cái gì đó giam cầm, không thể động đậy, cơ thể lại cực kỳ mệt mỏi, một ngón tay cũng không muốn động đậy, dứt khoát nhắm hai mắt lại, mặc kệ mà ngủ thiếp đi.

Khi đang ngủ, cô loáng thoáng cảm giác có một tầm mắt dừng lại trên mặt mình, nhìn chằm chằm thật lâu, đôi mắt mông lung của Quý Nhiêu mở ra một chút, vừa vặn đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Thương Ngôn Tân.

Anh đang đứng trước giường, cụp mắt nhìn cô, thấy cô mở mắt, khóe miệng nhếch lên cười, cúi người hôn lên miệng cô, ấm áp hỏi: "Tỉnh rồi sao?"

Quý Nhiêu mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ hồ, híp mắt nhìn anh một hồi, mơ màng nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua. Cô ừ một tiếng, âm thanh phát ra cô mới phát hiện cổ họng có chút khô khan, bất giác che miệng ho khan hai cái.

Thương Ngôn Tân sờ trán cô, lo lắng hỏi: "Không thoải mái sao?"

Câu hỏi này loáng thoáng kéo trí nhớ của cô về tối hôm qua. Đêm qua, mỗi lần cô r*n r* một tiếng, anh đều sẽ "săn sóc" hỏi cô có phải không thoải mái hay không.

Giọng điệu là quan tâm nhưng trong hoàn cảnh đó, quả thực là có chút trêu chọc, anh rất kiên nhẫn, lại rất dịu dàng, mỗi lần miệng cô không tự chủ được phát ra những âm thanh đó, anh liền hỏi cô, cho dù da mặt của cô dày cũng bị hỏi đến ngượng ngùng.

Bây giờ nhớ lại vẫn còn hơi nóng mặt, nhưng cũng chỉ là hơi xấu hổ một chút, cũng không quá mức thiếu tự nhiên, cô lắc đầu nói: "Không phải không thoải mái."

Nói thêm vài chữ, cổ họng càng khàn hơn.

Thương Ngôn Tân hỏi: "Muốn uống nước không?"

Quý Nhiêu gật đầu.

Thương Ngôn Tân dường như đã sớm dự liệu được cổ họng cô không thoải mái, đầu giường đã chuẩn bị xong một ly nước ấm.

Quý Nhiêu chống cơ thể ngồi dậy, thoáng nhúc nhích, liền cảm giác thắt lưng mỏi nhừ, làn da cô mỏng, tối hôm qua đã có thể cảm nhận được sự kiềm chế của anh, nhưng làn da bên hông cô vẫn bị anh nắm khiến một mảng xanh tím. Đại khái là sau đó cô giãy giụa quá nhiều, anh không thể không nắm chặt eo cô khống chế cô không chạy loạn.

Hai tay cô chống ở trên giường, r*n r* một tiếng, đứng dậy không được, ngã ngửa nằm xuống giường, đôi mắt ngấn nước nhìn thủ phạm với ánh mắt lên án, trong ánh mắt lộ ra hai chữ "ôm em".

Thương Ngôn Tân cười đưa tay ôm lấy cô, bưng ly nước đút đến bên môi cô, hai tay Quý Nhiêu đỡ cổ tay anh, uống gần nửa ly nước, cổ họng thoải mái lên không ít. Sau đó cô lại rụt vào trong chăn, nhắm mắt lại, khoát tay, vẻ mặt như tôi muốn ngủ, anh mau đi ra ngoài, không nên quấy rầy tôi.

Thương Ngôn Tân ngồi ở mép giường, đưa tay xoa má cô, Quý Nhiêu há miệng cắn lấy tay anh.

Thương Ngôn Tân rút tay ra khỏi miệng cô, nhìn dấu răng nhàn nhạt trên ngón trỏ, cười hỏi: "Không vui nữa?"

"Không." Quý Nhiêu lắc đầu, rúc vào trong chăn, giọng vẫn khàn: "Buồn ngủ."

Thương Ngôn Tân cúi đầu kề sát vào cô, lấy sống mũi cao thẳng cọ cọ má cô, hỏi: "Người đau à?"

Quý Nhiêu lắc đầu: "Không đau."

Ngón tay Thương Ngôn Tân v**t v* gò má cô vài cái, m*t miệng cô: "Ngoan."

Chóp mũi quanh quẩn hơi thở trong trẻo trên người anh, sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái. Quý Nhiêu đột nhiên nhớ tới mình còn chưa rửa mặt, nhanh chóng giơ tay đẩy đẩy vai anh, quay mặt sang bên kia.

"Sao vậy?" Thương Ngôn Tân cầm tay cô, bàn tay to bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kiên nhẫn dặn dò: "Nếu em có gì không thoải mái, nhất định phải nói."

Anh dịu dàng giống như cô là búp bê sứ dễ vỡ, hơi dùng sức một chút sẽ vỡ nát.

"Thật sự không khó chịu." Quý Nhiêu sợ anh lo lắng, theo bản năng nói: "Anh kiềm chế như vậy, cũng không dùng sức."

Lời vừa ra khỏi miệng, khi kịp phản ứng chính mình nói cái gì, trong lòng liền lộp bộp một tiếng, lông mi cô run vài cái, hai má cũng chậm rãi nóng lên, dò xét vẻ mặt của anh, trên mặt tràn đầy chột dạ.

Thương Ngôn Tân cũng không tức giận, xoa bóp lòng bàn tay cô, nhướng mày, cười hỏi: "Ghét bỏ vì anh làm nhẹ?"

Anh kề sát vào tai cô, chậm giọng nói: "Là ai nói không được trước, phải nhẹ, hóa ra là gạt anh."

Quý Nhiêu đỏ mặt giải thích: "Không ghét bỏ, em không có ý đó."

Thương Ngôn Tân không nghe cô cãi lại, ngón tay nắm cằm cô, hôn môi cô, khiêm tốn nghe ý kiến, cười khẽ nói: "Lần sau sẽ cải thiện, cam đoan sẽ làm Nhiêu Nhiêu hài lòng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!