Nhưng giờ phút này cô không cần phải phản bác quan điểm của anh, chỉ cần đảm bảo anh và cô ở bên nhau vui vẻ là được. Yêu đương lâu rồi, qua giai đoạn tình cảm mãnh liệt lúc mới bắt đầu, dần dần rồi tình cảm anh dành cho cô sẽ phai nhạt, đến lúc đó anh sẽ không còn rối rắm chuyện cô rốt cuộc có yêu anh hay không.
Bây giờ, hai người ở bên nhau chính là muốn cho đối phương cảm xúc vui vẻ, anh cần tình yêu của cô để duy trì vui vẻ, chỉ cần để cho anh cảm nhận được tình yêu của cô là được, điều này cũng không có gì khó khăn.
Cô nhìn vào mắt anh, cho anh đáp án khẳng định: "Em chắc chắn."
"Được." Thương Ngôn Tân xoa xoa má cô: "Bây giờ anh đi tắm, em còn có thể suy nghĩ lại trong thời gian anh tắm, nếu em đổi ý, đợi đến lúc anh đi ra, em vẫn có thể từ chối. Anh sẽ luôn lấy ý muốn của em làm quyết định, cũng tôn trọng ý kiến của em, cho nên em có bất cứ ý kiến gì đều có thể nói với anh."
Quý Nhiêu gật đầu: "Ừ."
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Quý Nhiêu nằm thẳng trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hoảng hốt, cũng không biết tại sao lại đi một bước này.
Thương Ngôn Tân là người cần cô thương hại sao?
Thật sự có loại đàn ông biết đối phương không yêu mình, chỉ đơn thuần là lợi dụng, không có chút tức giận mà chỉ đau lòng khổ sở hay sao?
Thực ra trong lòng Quý Nhiêu có chút do dự, không thể tin được sẽ có người đàn ông như vậy.
Nhưng cô lại càng không thể tin được lại có người đàn ông khi đối mặt với người phụ nữ mà mình yêu thương nhung nhớ lại có thể nhịn được, nhất là, cô rất tự tin, tin tưởng mình là một người rất có sức hút với đàn ông.
Nhưng Thương Ngôn Tân đã làm được.
Anh dùng hành động chứng minh với cô, quả thật có người đàn ông đứng đắn.
Cho nên đối với tư tưởng bảo thủ mà cô không thể nhìn thấu của anh, cũng có thể theo đó mà xác nhận được.
Nếu không thì anh có ý đồ gì với cô?
Thứ đáng giá nhất của cô để anh có thể mưu đồ cũng chỉ là thân thể trẻ tuổi tràn trề sức sống này.
Khi anh đối mặt với sự hấp dẫn của cơ thể cô, anh đều có thể nhịn được, thế nên chuyện anh bảo thủ, ngây thơ về phương diện tình cảm, có lẽ đều là sự thật.
Quý Nhiêu bối rối, đưa tay lên đầu giường cầm lấy điện thoại di động chuẩn bị thảo luận đề tài này cùng Duyệt Nghiên thì phát hiện mười phút trước Tô Duyệt Nghiên đã gửi tin nhắn cho cô.
Tô Duyệt Nghiên: [Cậu nói rõ ràng với Thương Ngôn Tân chưa? Chia tay chưa?]
Quý Nhiêu khó có thể mở miệng: [Vẫn chưa, tớ đổi ý.]
Tô Duyệt Nghiên: [...]
Quý Nhiêu: [Lúc tớ đi tìm anh ấy, phát hiện anh ấy say rượu, hình như còn lén khóc.]
Tô Duyệt Nghiên: [Thật sao? Thương Ngôn Tân khóc?]
Quý Nhiêu: [Không thấy anh ấy khóc, nhưng mắt anh ấy đỏ hoe.]
Tô Duyệt Nghiên: [Khó tin, không thể tưởng tượng nổi.]
Quý Nhiêu: [Nói thật là, tớ cũng không thể tin được, nhưng lúc ấy tớ tận mắt chứng kiến, hình như anh ấy rất đau khổ, tớ cũng không biết phải mở miệng với anh ấy như thế nào.]
Tô Duyệt Nghiên: [Cho nên cậu quyết định không chia tay?]
Quý Nhiêu: [Không dối cậu, vừa rồi tớ nhìn thấy anh ấy say rượu thì lập tức luống cuống, đầu óc trống rỗng vô cùng hỗn loạn. Tớ chỉ muốn anh ấy đừng đau khổ, nhưng lúc này anh ấy tắm rửa trong phòng tắm của tớ, tớ nằm ở trên giường, đầu óc tớ dần dần tỉnh táo, muộn màng nhận ra rằng: tớ cảm thấy anh ấy đang tỏ ra khổ sở, tớ và anh ấy ở bên nhau cũng không bao lâu, không đến mức yêu sâu đậm như vậy.
Nhưng từ "tỏ vẻ khổ sở" này, quả thật cùng với thân phận của Thương Ngôn Tân, lại cùng với khuôn mặt của anh ấy, thật sự không liên quan, cậu cảm thấy thế nào?]
Quý Nhiêu hỏi suy nghĩ của Tô Duyệt Nghiên.
Tô Duyệt Nghiên: [Tớ cũng cảm thấy mặc dù lúc anh ấy có tình cảm sâu đậm nhất với cậu mà cậu đi qua đó chia tay với anh ấy thì rất đau lòng, nhưng không biết vì sao, tớ luôn cảm thấy đầu tiên anh ấy nói với cậu rằng anh ấy không để ý việc cậu lừa anh ấy, sau đó lại rất bình tĩnh để cậu nghỉ ngơi sớm một chút, tiếp theo lại để cho cậu nhìn thấy anh ấy say rượu, rất đáng nghi ngờ về việc cố ý tỏ ra đáng thương đó nha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!