Chương 36: (Vô Đề)

Hiệu quả cách âm của khách sạn rất tốt, mọi âm thanh đều được giữ lại, môi Quý Nhiêu dán lên môi anh, dường như nghe được tiếng hít thở nặng nề của anh, xen lẫn mùi rượu nồng đậm, kiềm chế, đè nén, nhưng không phối hợp đáp lại.

Sau một lúc, Quý Nhiêu dời môi, ánh mắt nhìn về phía ánh mắt anh, vừa vặn đụng vào đôi mắt thâm thúy của anh, anh đang nhìn sâu vào đáy mắt cô, ánh mắt có chút mệt mỏi, ý vị sâu xa.

"Quý Nhiêu, em đang thương hại anh sao?" Giọng anh bình tĩnh, dịu dàng, giống như nhìn thấu cô.

Đáy mắt anh hơi ửng đỏ, không biết là do rượu, hay là...

Thương Ngôn Tân, chắc là sẽ không khóc sau lưng cô chứ?

Hẳn là do rượu, sao Thương Ngôn Tân có thể khóc chứ.

Quý Nhiêu đột nhiên hoảng loạn, tim đập thình thịch: "Thương Ngôn Tân, em không phải, em không..."

Quý Nhiêu chột dạ.

Thương Ngôn Tân nở nụ cười, trong đôi mắt đen nhánh xẹt qua một tia tự giễu: "Từ khi sinh ra, anh đã có dòng dõi hiển hách, gia tộc họ Thương luôn kỳ vọng vào anh, dốc toàn lực bồi dưỡng anh, trải cho anh một con đường bằng phẳng, để anh thuận buồm xuôi gió, ít phải gập ghềnh. Bây giờ anh gần ba mươi tuổi, rơi vào chuyện tình cảm lại bị một cô gái nhỏ như em thương hại, thê thảm như thế là đủ buồn cười rồi, em không thể lại bảo anh dựa vào lòng thương hại của em để có được cơ thể em, anh không thể làm được như vậy."

Anh đưa tay cầm lấy bình rượu bên cạnh, uống hết rượu trong bình.

Quý Nhiêu hoàn toàn luống cuống, ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên đầu gối anh, ngửa đầu nhìn anh: "Thương Ngôn Tân, không phải thương hại."

Một người sinh ra từ vạch đích, thành công từ nhỏ, đứng đầu toàn bộ gia tộc họ Thương và không ai không nể, làm sao có thể chấp nhận để cho một cô gái trêu đùa, sau đó lại bị cô ấy thương hại.

Đây quả thực chính là khiêu khích và xúc phạm đến tôn nghiêm của anh.

Thương Ngôn Tân cụp mắt, ánh mắt chăm chú nhìn cô, qua một lúc lâu mới chất vấn cô với dáng vẻ như bị tổn thương: "Là ai nói với anh tất cả đều là tình cảm giả dối, bây giờ em lại chạy tới gọi anh, không phải thương hại thì là cái gì?"

Quý Nhiêu nghẹn lời, sự áy náy chột dạ dâng lên khiến cô không thở nổi.

Có lẽ, Duyệt Nghiên nói rất đúng, hiện tại chính là thời điểm mà anh có tình cảm sâu đậm nhất với cô, đột nhiên cô nói cho anh biết sự yêu thích của cô đối với anh là giả, cô không hề thích anh, đương nhiên là anh không thể chấp nhận được. Sự bình tĩnh luôn duy trì trước mặt cô đều chỉ là bình yên trước giông bão mà thôi. Nếu như cô xoay người đi về phòng ngủ, mặc kệ anh ở nơi này thì không biết anh sẽ uống bao nhiêu rượu.

Thà rằng cứ như Duyệt Nghiên nói, tạm thời vẫn cứ ở bên anh, thời gian lâu dài, tình cảm phai nhạt, tự nhiên sẽ chia tay.

Huống chi hôm nay anh mới dẫn cô đi gặp bạn bè của anh, ở trước mặt bạn bè của anh, anh tỏ ra thích cô như vậy, khoe khoang mặn nồng như thế, trở về cô lại lập tức chia tay với anh, chẳng phải là khiến cho anh bị người ta cười nhạo sao.

"Từ nãy đến giờ em đều nói bừa thôi". Quý Nhiêu ngụy biện: "Em cảm thấy, sau khi anh biết em cố ý tiếp cận anh thì sẽ muốn chia tay với em, em theo đuổi anh lâu như vậy, chuyện gì cũng làm, nếu như bị chia tay thì sẽ rất mất mặt, cho nên mới muốn đánh đòn phủ đầu trước, nói với anh rằng em hoàn toàn không thích anh, một mặt là vì mặt mũi của em, mặt khác là vì thực sự không muốn chia tay.

Em nghĩ rằng làm như vậy có thể sẽ k*ch th*ch lòng háo thắng của người đàn ông, anh sẽ vì muốn em có thể thích anh mà tiếp tục để em ở lại bên cạnh anh, đây đều là tâm tư nhỏ bé của con gái, có thể anh không hiểu, đây là chiêu lạt mềm buộc chặt của em."

Thoạt nhìn Thương Ngôn Tân không tin lắm: "Lạt mềm buộc chặt?"

"Đúng vậy, em cảm thấy người đàn ông tài giỏi như anh nhất định không thể chấp nhận việc một cô gái ở bên mình lâu như vậy nhưng lại không hề thích anh một chút nào. Nếu đổi lại em là anh, em nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách khiến người này yêu em."

"Nói như vậy tức là em thích anh?" Thương Ngôn Tân nhìn kỹ.

"Đương nhiên rồi." Giọng Quý Nhiêu bất đắc dĩ: "Làm ơn, anh là ai, anh là Thương Ngôn Tân, cho dù ngay từ đầu em vì lợi dụng anh, nhưng ở cạnh anh nhiều ngày như vậy, làm sao em có thể không thích anh một chút nào. Nếu như em không thích anh, làm sao em có thể hôn anh, nếu như em không thích anh, làm sao em có thể muốn trao mình cho anh."

"Lần đầu tiên của con gái là quý giá nhất." Quý Nhiêu tiến đến môi anh hôn một cái, ánh mắt thành khẩn: "Em bằng lòng trao thứ trân quý nhất của em cho anh, chẳng lẽ còn không thể chứng minh tình cảm của em đối với anh sao?"

Thương Ngôn Tân lẳng lặng nhìn cô, không hề lay động, đôi mắt sâu thẳm vẫn lộ ra thương tổn.

Quý Nhiêu chưa từng thấy ai chính nhân quân tử như anh.

Cũng có thể là nhìn thấu miệng cô đầy lời nói dối, cho nên anh hoàn toàn không tin tưởng lời nào của cô.

"Thương Ngôn Tân." Lông mi Quý Nhiêu khẽ run, lông mi thon dài ướt át: "Là em không tốt, là em lừa anh, nhưng bây giờ em thật sự thích anh, anh đừng không cần em có được không?"

"Không phải anh không cần em." Thương Ngôn Tân v**t v* gò má cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!