Chương 35: (Vô Đề)

Trái tim Quý Nhiêu vừa mới buông xuống lại bị giọng điệu kỳ quái của Thương Ngôn Tân làm cho căng thẳng, không biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì.

Theo lý thuyết, anh biết cô tiếp cận anh chỉ là vì phá hư chuyện liên hôn với Quý Tư Nhu, những ngày này biểu hiện thích anh đều là ngụy trang, hẳn là anh sẽ tức giận, cắt đứt quan hệ với cô, thậm chí là lập tức đuổi cô ra khỏi phòng, cô đều có thể hiểu được, là cô đuối lý trước.

Nhưng anh lại bình tĩnh ngoài dự liệu, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng ấm áp, nói rằng anh không để ý.

Nhưng nếu như nói anh thật sự không để ý chút nào thì sao cái giọng điệu nói chuyện này, nghe thế nào cũng cảm thấy vô lý, hai chữ "được lắm" này nghe giống như khen người ta, nhưng ngữ khí này... quả thực không giống như đang khen ngợi.

Anh thật sự không quan tâm sao?

Ánh mắt Quý Nhiêu lướt trên mặt anh, đánh giá vẻ mặt anh.

Thương Ngôn Tân ung dung ngồi trên sofa, mặt mang ý cười nhìn cô, nhưng không hiểu sao, cô cảm thấy nụ cười trên mặt anh thoạt nhìn cười như không cười.

Bóng đêm dày đặc, một vầng trăng sáng tỏ treo trên không trung, ánh sáng dịu dàng màu trăng trắng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất lờ mờ chiếu lên người anh, khiến khuôn mặt anh tuấn dịu dàng của Thương Ngôn Tân lại tăng thêm vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, rồi lại xen lẫn cô đơn.

Trong lòng Quý Nhiêu đột nhiên dâng lên ảo não.

Cô không hiểu mình đã làm gì.

Nếu anh tức giận lên án cô thì cô sẽ yên tâm thoải mái.

Nhưng bây giờ lại im lặng, dịu dàng bao dung như vậy, cô thật sự không biết mình có tài đức gì.

"Xin lỗi, Thương Ngôn Tân, em…"

"Xin lỗi gì chứ." Thương Ngôn Tân ngắt lời cô, vẻ mặt khó nói cũng nhanh chóng biến mất hầu như không còn, giọng nói cũng trở lại bình thản: "Nếu không phải vì lợi dụng anh, em có tiếp cận anh không?"

Quý Nhiêu xấu hổ: "Sẽ không."

"Cho nên, đây chính là duyên phận giữa chúng ta."

Quý Nhiêu: "…"

Thương Ngôn Tân chậm rãi nói: "Mỗi người đều có những điều cần gặp trong cuộc sống, mỗi một quyết định đều sẽ ảnh hưởng đến con đường tương lai của mình, cuộc đời có rất nhiều ngã rẽ, quen biết giữa anh và em là do em muốn lợi dụng anh đạt được mục đích của em, nhưng chính mục đích này của em, đưa em đến bên cạnh anh. Em nói em không có chút tình cảm nào với anh, tất cả sự mê đắm đối với anh đều là giả, trong khoảnh khắc đó, anh quả thật không thể hình dung tâm tình của mình, anh không thể chấp nhận việc cô gái ở trước mặt anh biểu hiện ra tất thảy ánh mắt tràn đầy tình yêu rực rỡ đều là giả, cho nên, điều anh không thể chấp nhận chính là em không yêu anh, chứ không phải chuyện em gạt anh."

Ngực Quý Nhiêu nghẹn lại.

Thương Ngôn Tân tiếp tục nói: "Không thể để cho em yêu anh, nhất định là vấn đề của anh, nếu anh đủ tốt, làm sao em có thể không yêu anh, cho nên, em không cần xin lỗi anh, em không có gì sai, là anh không đủ tốt."

Quý Nhiêu tự trách: "Thương Ngôn Tân, mấy lời đó chỉ là ngụy biện, là anh lấy cớ ngụy biện cho em."

Thương Ngôn Tân xoa xoa tóc cô: "Chuyện đã xảy ra rồi, cho dù anh tức giận, em tự trách thì chúng ta cũng không thay đổi được chuyện quá khứ, anh còn muốn ở bên em cả đời, cũng không thể vì tức giận mà đặt con nhóc lừa đảo miệng đầy lời nói dối như em lên đùi đánh mông một trận được."

Tay Thương Ngôn Tân đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức, Quý Nhiêu còn chưa kịp phản ứng, người đã nằm sấp trên đùi anh.

Một bàn tay ấm áp rộng rãi đặt trên mông cô, cách làn váy nhưng cô có thể cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay anh.

Nhận ra cô hiện đang nằm trên đùi anh với tư thế xấu hổ đến thế nào, hai má cô đỏ bừng, cô vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng như con cá nằm trên thớt, anh ôm chặt cô, cô không thể nhúc nhích.

Thật ra anh không đánh cô, chỉ đơn thuần đặt bàn tay ở chỗ đó cũng đủ để cô xấu hổ vô cùng. Cô vùi đầu giãy giụa một hồi, rất nhanh liền mất sức, cũng không cầu xin tha thứ mà đưa hai tay che lỗ tai, rất có chí khí nói: "Anh đánh đi anh đánh đi, là em không xứng với anh, anh đánh một trận cho hả giận."

Thương Ngôn Tân cười nói: "Anh mà đánh thì sẽ rất đau, đánh một cái năm dấu ngón tay hằn rõ, buổi tối em ngủ cũng không thể nằm ngửa, chỉ có thể nằm sấp."

Thương Ngôn Tân hù dọa cô.

Thật ra Quý Nhiêu cũng không cảm thấy sợ lắm, cô nghĩ nếu Thương Ngôn Tân thật sự xuống tay với cô thì sẽ chẳng tàn nhẫn được bao nhiêu, chẳng qua bị người ta đặt ở trên đùi đánh mông quả thực là một chuyện xấu hổ. Nhất là, anh cũng không phải đơn thuần bởi vì tức giận nên muốn đánh đau để dạy dỗ cô, mà chính là muốn cô xấu hổ, mang theo chút mập mờ thuộc về nam nữ.

Quý Nhiêu cũng không biết tại sao sự tình lại phát triển thành cái dạng này, rõ ràng cô rất nghiêm túc ngả bài với anh rằng cô lừa anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!