Quý Nhiêu bước chân vui vẻ đi đến trước mặt Thương Ngôn Tân, cánh tay vòng lấy cổ anh, vừa ngồi vào lòng anh thì ghé lại hôn lên môi anh, tính sổ với anh: "Anh còn thiếu em nụ hôn kiểu Pháp chưa trả nha."
"Biết rồi, nụ hôn kiểu Pháp." Thương Ngôn Tân như là đầu hàng với cô, giơ tay khẽ gõ lên trán cô: "Sao cứ nhớ cái này mãi, quỷ háo sắc nhỏ."
"Ai bảo bạn trai em quyến rũ như vậy chứ." Quý Nhiêu có lý chẳng sợ, ngón tay giơ lên v**t v* môi anh.
Thương Ngôn Tân nắm lấy cổ tay cô, kéo ngón tay đang ở trên môi anh ra, giọng nói ôn tồn: "Đừng vội, sấy khô tóc trước, cẩn thận bị cảm."
"Em có yếu đuối như vậy đâu!" Quý Nhiêu hừ lạnh, bĩu môi, khóe miệng cong lên.
Thương Ngôn Tân cười nói: "Đây là anh lo lắng cho sức khỏe của em."
Quý Nhiêu cất giọng tố cáo anh: "Anh đây là không có tình thú, lúc ở trên máy bay lúc nào cũng có thể bị người khác nhìn thấy thì thôi đi. Bây giờ đã ở trong phòng khách sạn rồi, chỉ có hai chúng ta, người ta đã ra hiệu cho anh rõ như vậy rồi anh còn không có chút hành động nào, cứ nói sấy tóc mãi. Sấy tóc trước, em cũng không phải trẻ con mà tóc ướt một lúc là sẽ bị cảm lạnh, không thể hôn xong rồi sấy tóc sao?
Anh như vậy làm em cảm thấy mình rất không quyến rũ, rất mất mặt, hừ..."
Cô đứng dậy, tức giận không muốn anh sấy tóc cho nữa, mới vừa đứng dậy khỏi đùi anh đã bị anh giữ eo ôm về lại.
Quý Nhiêu vùng vẫy một chút, vẫn còn muốn giả bộ không vui mà làm nũng tức giận, bàn tay to lớn của Thương Ngôn tân giữ chặt eo cô, lòng bàn tay hơi dùng lực.
Qua một lớp vải tơ tằm mỏng manh, Quý Nhiêu như cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay anh.
Phần eo bị bàn tay anh giữ chặt tựa như dâng lên cảm giác ngứa ngáy, Quý Nhiêu không tự chủ mà hóp bụng, eo hơi run lên.
Lúc trước Thương Ngôn Tân đã phát hiện ra, gan của cô rất lớn, khi đi tán tỉnh người khác cái gì cũng dám nói nhưng thật ra thân thể lại rất mẫn cảm, hơi chạm nhẹ đã run lên không ngừng. Lần trước chỉ là hôn lên cổ đã k*ch th*ch cô rơi nước mắt, không biết thật sự lên giường thì sẽ khóc đến mức nào, nhưng mà cô cứ không biết tự lượng sức mình, luôn muốn dụ anh lên giường.
Thương Ngôn Tân vén tóc cô, vùi đầu vào cổ cô mà m*t thật mạnh, quả nhiên Quý Nhiêu không chịu được, rụt cổ sang bên cạnh tránh né lại bị Thương Ngôn Tân giữ chặt trong ngực không cho động đậy.
Môi của Thương Ngôn Tân dịch sang tai cô, đầu lưỡi ấm nóng l**m vành tai cô một cái, cả người Quý Nhiêu mềm nhũn, ngón tay vòng qua cổ anh bất giác nắm chặt cổ áo anh, cả người như giẫm lên bông hơi mất khống chế. Cảm giác khác thường này làm cho cô muốn chạy trốn theo bản năng, lại nhịn không được muốn thăm dò nhiều hơn, hai luồng suy nghĩ đan xen trong đầu.
Cuối cùng vẫn là cái sau hơi chiếm ưu thế, cô l**m l**m môi, cố gắng chống lại sự run rẩy mà dựa vào lòng anh, cả người mềm nhũn như không xương. Đây là cảm nhận vô cùng mới mẻ, Quý Nhiêu ngừng thở, cảm nhận nụ hôn nóng bỏng đang di chuyển trên vành tai.
"Nhiêu Nhiêu." Cô bỗng nhiên nghe được giọng cười khẽ từ trong cổ họng anh phát ra, dùng giọng điệu thương lượng: "Đợi lát nữa sẽ cho em nụ hôn kiểu Pháp được không?"
Tay anh luồn qua mái tóc ướt nhẹp của cô: "Anh không chắc một lúc là xong được đâu."
Anh nắm cằm cô xoay mặt cô nhìn thẳng vào anh.
Mùi rượu xen lẫn hơi thở của anh phả vào mặt cô, cũng không biết là bị hơi rượu làm say hay là bởi câu nói không chắc một lúc là xong được của anh nghe ra có chút ý vị thâm sâu không rõ, Quý Nhiêu cảm nhận được rõ ràng mặt mình đang nóng lên.
"Được không?" Anh lại hỏi ý kiến cô lần nữa: "Chúng ta sấy tóc xong trước đã."
Giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng, sâu trong đôi mắt nhìn cô chăm chú cũng chứa đầy cưng chiều và dịu dàng.
Trái tim Quý Nhiêu như lạc mất một nhịp, ngôn ngữ cơ thể nhanh hơn lý trí một bước, trong đầu còn đang dừng lại lại ở việc có muốn tiếp tục giả bộ tức giận nghịch ngợm tán tỉnh anh, đầu đã ngoan ngoãn như gà mổ thóc mà gật đầu.
"Ngoan quá." Thương Ngôn Tân cưng chiều xoa đầu cô.
Quý Nhiêu kịp phản ứng lại, mình đã được khen vì ngoan ngoãn nghe lời, ánh mắt hơi sáng lên.
Là xấu hổ.
Cô biết lúc này mình đang làm chuyện gì, hoàn toàn không dính dáng gì đến chữ ngoan cả.
Anh quá dịu dàng.
Dịu dàng đến mức lòng cô muốn lùi bước.
Nhưng suy nghĩ lùi bước này nhanh chóng bị hưng phấn và vui vẻ khi sắp thành công mang đến quét tan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!