Chương 27: (Vô Đề)

"Bây giờ anh có thể xác nhận làm bạn trai em không?" Quý Nhiêu bĩu môi, giọng nói rầu rĩ.

Thương Ngôn Tân cười khẽ: "Không phải anh đã đồng ý với em rồi sao."

Quý Nhiêu cúi đầu thở dài, giọng nói tủi thân: "Vừa bắt em thề, vừa bắt em hứa, không hứa thì anh sẽ không ở bên em, lời nói cử chỉ giống như là bàn chuyện làm ăn, bình tĩnh không có một chút tình cảm nào, mà em thích anh như vậy, để được ở bên anh, anh nói gì thì chính là cái đó, em cảm thấy em thật hèn mọn."

"Khiến bạn gái không vui, là anh không đúng." Thương Ngôn Tân nhẹ nhàng v**t v* gò má cô: "Anh xin lỗi em."

"Ai nói em không vui." Giọng điệu Quý Nhiêu biến đổi, ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn anh, chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Em theo đuổi được người mình thích, vô cùng vui vẻ, chính là cảm giác có chút không chân thật."

Thương Ngôn Tân cười hỏi: "Chỗ nào không chân thật?"

"Không biết." Quý Nhiêu nhướng mày, kiêu căng lại quyến rũ mà nói: "Có lẽ là bởi vì, bạn trai em là Thương Ngôn Tân."

"Thương Ngôn Tân đấy." Giọng cô hơi giương lên, lại nhíu mày, vô cùng kiêu ngạo: "Anh có biết bên ngoài có bao nhiêu cô gái muốn theo đuổi anh ta không? Anh có biết anh ta được ai theo đuổi thành công rồi không? Em á, là Quý Nhiêu em theo đuổi anh ta, bây giờ anh ta là bạn trai của Quý Nhiêu em."

Thương Ngôn Tân không nhịn được cười, cúi người hôn nhẹ lên môi cô: "Bây giờ đã chân thực chưa?"

"Nhẹ quá đi." Quý Nhiêu vỗ vỗ vào miệng: "Cũng không cảm nhận được lắm, anh hôn lại một chút, hôn mạnh một chút, hôn nồng nhiệt kiểu Pháp ý."

Cô bĩu môi, chờ anh hôn.

Thương Ngôn Tân xoa má cô, nắm tay cô đi ra ngoài.

"Đi đâu?" Quý Nhiêu hỏi: "Bạn trai ơi, nụ hôn kiểu Pháp của em đâu?"

"Khi trở về sẽ cho em." Thương Ngôn Tân nói: "Dẫn em đi ăn cơm trước, em không đói bụng sao?"

"Đói." Quý Nhiêu mới nhớ ra cơm trưa mình còn chưa ăn, nghiêng đầu nhìn anh: "Ai~, sao anh biết em chưa ăn cơm trưa, Hành Châu nói cho anh biết?"

Thương Ngôn Tân nói không phải: "Đoán thôi."

"Cái này mà anh cũng có thể đoán được, đúng là thiên tài." Quý Nhiêu phóng đại.

Thương Ngôn Tân cười cười: "Không tính là thiên tài, chỉ là hơn ba giờ sáng hôm qua, vừa vặn nhìn thấy trên khung tin nhắn của anh và em nhấp nháy, trễ như vậy em còn chưa ngủ, anh đoán hôm nay em sẽ dậy rất muộn, lúc này hẳn là vừa mới dậy, còn chưa kịp ăn cơm trưa."

"Hơn ba giờ sáng, vừa vặn nhìn thấy phía trên khung tin nhắn của em và anh đang nhấp nháy?" Quý Nhiêu nhướng mày: "Có chuyện trùng hợp như vậy sao? Không lẽ tối qua anh vẫn cứ luôn dán mắt vào điện thoại, chờ tin nhắn của em đấy à?"

Thương Ngôn Tân mím môi, từ chối trả lời.

Quý Nhiêu vui vẻ nói: "Em còn tưởng rằng tối hôm qua chỉ có một mình em đêm không ngủ được, thì ra anh cũng trằn trọc."

Thương Ngôn Tân cười cười.

"Hừ!"

Quý Nhiêu đột nhiên hất tay Thương Ngôn Tân ra, hừ một tiếng thật mạnh, cằm hơi nâng, quay mặt sang bên kia.

Giận rồi.

Thương Ngôn Tân hỏi: "Sao vậy?"

Quý Nhiêu bắt đầu lên án anh: "Tối hôm qua rõ ràng anh nhìn chằm chằm điện thoại, vì sao không thể chủ động gửi tin nhắn cho em?"

Thương Ngôn Tân đang chuẩn bị nói, cô liền bỏ qua vấn đề này: "Sau này em chính là bạn gái của anh, anh sẽ chủ động gửi tin nhắn cho em chứ?"

Thương Ngôn Tân nói: "Ừ."

Quý Nhiêu: "Mỗi ngày anh sẽ đều nói chào buổi sáng và ngủ ngon với em chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!