Quý Nhiêu ngẩn ra, nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Thương Ngôn Tân, đáy mắt hiện lên một tia chột dạ.
Không thể chỉ là chơi đùa, không có thời gian lãng phí cho một đoạn tình cảm thất bại, ý này là, cô và anh sẽ ở bên nhau, sẽ kết hôn cùng anh, cả đời cũng không thể tách rời?
Giống như cha mẹ cô trước khi ly hôn, tình cảm bị hôn nhân mài mòn hầu như không còn, nhưng vẫn buộc phải ở bên nhau?
Cho dù là hai người yêu nhau, cũng không thể bảo đảm sau khi ở bên nhau, nhất định sẽ là một đoạn tình cảm thành công.
Thương Ngôn Tân tung hoành thương trường nhiều năm, sao có thể nói ra những lời ngây thơ như vậy.
Trong lòng Quý Nhiêu có vô vàn suy nghĩ, cong khóe mắt lên, ngón tay v**t v* khuôn mặt anh, theo lông mày anh từng chút trượt xuống dưới, v**t v* đôi mắt, sống mũi của anh, cuối cùng dừng ở trên môi anh, hơi nghiêng đầu, tươi cười xán lạn: "Thương Ngôn Tân, anh còn chưa tới ba mươi tuổi, sao nói chuyện lại già dặn như vậy, ở tuổi này của anh, đúng là phong nhã hào hoa, rất nhiều đàn ông đến hai mươi chín tuổi đều còn cảm thấy mình là một đứa trẻ, anh thật quá lợi hại, sớm tiếp quản công ty trong nhà, mỗi ngày đều đến công ty làm việc, đi công tác, thật sự là một chút niềm vui cuộc sống cũng không có."
Quý Nhiêu gõ nhẹ ngón trỏ lên môi anh, giọng nói mang theo an ủi: "Anh cũng không thể luôn đặt tâm tư vào công việc, cũng nên ra ngoài chơi nhiều một chút, không nên luôn cảm thấy chơi đùa chính là lãng phí thời gian. Cuộc đời ngắn ngủi chỉ có vài chục năm, kết quả cuối cùng đều dừng lại ở cái chết, cho nên kết quả không quan trọng như vậy, quá trình vui vẻ mới là quan trọng nhất."
Quý Nhiêu nói chậm rãi, chính là không trực tiếp đáp lại lời anh vừa nói. Thương Ngôn Tân trầm mặc nhìn cô, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười cưng chiều, lẳng lặng chờ cô nói xong, giọng nói dịu dàng săn sóc: "Quý Nhiêu, em trẻ tuổi, hoạt bát, thích chơi, tôi có thể hiểu được. Nhưng mà kinh nghiệm sống của mỗi người khác nhau, ở độ tuổi khác nhau cũng có nhận thức khác nhau về cuộc đời, tôi cách tuổi của em bây giờ đã tám năm, lúc ấy có tâm tình như em hay không thì ký ức đã mơ hồ, nhưng hiện tại, tôi hy vọng tìm được một người có thể hiểu được tôi."
"Nếu chỉ là tìm kiếm sự k*ch th*ch tùy ý chơi đùa, tôi đề nghị em nên tìm một người hợp với sở thích của em." Thương Ngôn Tân đưa tay bắt lấy cổ tay cô, dời tay cô khỏi môi mình, giọng nói nhạt đi một chút: "Trên đời này, cùng tuổi với em, có rất nhiều chàng trai có suy nghĩ bình thường, tôi trời sinh cứng nhắc, không thú vị, sợ rằng khi ở bên em không thể khiến em thoải mái."
Trong lòng Quý Nhiêu lộp bộp một tiếng, vội nói: "Ai nói em và anh ở bên nhau sẽ không vui vẻ, anh không nên tự coi nhẹ mình. Em thích anh, anh chỉ cần đứng đây mà không làm gì cả, em nhìn em cũng thấy vui."
"Đã thích tôi như vậy, không phải nên muốn ở bên tôi cả đời sao, tại sao lại không có lòng tin đối với tình cảm của chúng ta, không dám hứa hẹn cả đời với tôi." Thương Ngôn Tân nhìn thấu tâm tư của cô, khẽ cười nói: "Các cô gái bây giờ đều thích nói những lời dễ nghe dỗ dành người khác sao?"
Đây là lần đầu tiên Thương Ngôn Tân ở trước mặt Quý Nhiêu "hùng hổ dọa người" như vậy.
"..." Quý Nhiêu có chút xấu hổ, nhất thời không biết trả lời anh như thế nào.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Thương Ngôn Tân xẹt qua một nụ cười không rõ ý tứ: "Bạn nhỏ ham chơi, không cùng đường thì không cùng chí hướng, đừng lãng phí thời gian trên người loại người bảo thủ không thú vị như tôi nữa. Nói thật, cho tới bây giờ, tôi cũng không biết một cô gái xinh đẹp hoạt bát như em rốt cuộc thích tôi ở điểm gì, cho nên cũng không hy vọng xa vời rằng em có thể hứa hẹn với tôi."
Thương Ngôn Tân dịu dàng bình thản nói: "Cô gái nhỏ hoạt bát xinh đẹp, con đường tương lai còn dài như vậy, đương nhiên không muốn sớm trói buộc với một người lớn tuổi hơn mình nhiều như vậy, ngộ nhỡ tương lai gặp được người tốt hơn thì sao. Dù sao em còn trẻ như thế, lại xinh đẹp như thế, nếu tôi bằng tuổi em bây giờ, e rằng tôi cũng không muốn dễ dàng hứa hẹn với người khác, đáng tiếc tôi đã gần ba mươi, đến tuổi lo được lo mất, hy vọng an an ổn ổn sống qua ngày."
Thương Ngôn Tân nói ra những lời rất rõ ràng, anh có thể làm bạn trai của cô, nhưng điều kiện tiên quyết là: cô nhất định phải cho anh một lời hứa rằng mãi mãi sẽ bên anh.
Phòng ngủ rơi vào trầm mặc.
Sau một lúc lâu, anh mở miệng trước, khóe miệng nhếch lên mỉm cười: "Nhìn tôi xem, cố chấp giữ ý kiến của mình, ngay cả một cô bé biết ăn nói như em cũng không còn lời nào để nói với tôi, nghĩ đến đây, em nhất định không thể hiểu được vì sao tôi lại cố chấp với một lời hứa hẹn hư vô mờ mịt như thế, đây chính là sự khác biệt tư tưởng giữa chúng ta. Có lẽ cho tới khi em đến tuổi tôi, em mới có thể hiểu được suy nghĩ của tôi, nhưng hiện tại, chúng ta không thích hợp, em về đi."
"Ai nói em không thể hứa hẹn với anh?" Quý Nhiêu trợn tròn mắt: "Em không nói lời nào, là bởi vì trong lòng em có chút buồn."
Chính anh cũng đã nói, hứa hẹn chính là một thứ hư vô mờ mịt, cùng lắm cũng chỉ là một câu nói, anh muốn nghe, vậy cô liền nói cho anh nghe thật kỹ.
Có đôi tình nhân nào lúc yêu chưa từng nói qua lời thề phải ở bên nhau cả đời, cô còn gặp qua rất nhiều đàn ông chỉ lên trời thề với vợ mình đời này đều yêu vợ mình, ngoại tình thì sẽ lập tức bị sét đánh chết, nhưng cuối cùng anh ta vẫn ngoại tình, cũng không thấy mấy người vợ níu lấy lời thề lúc trước buộc đối phương nhất định phải chết, càng không thấy ông trời giáng sấm sét đánh chết ai.
Lời nói khi yêu đương, cùng lắm cũng đều là dỗ dành đối phương mà thôi, vui vẻ là tốt rồi, cô không cần suy nghĩ lâu như vậy, chuyện quan trọng nhất hiện tại của cô là bắt được anh, chuyện sau này thì sau này hãy nói.
"Ai mà không muốn ở bên người mình thích cả đời, em thích anh, đương nhiên em muốn cả đời cũng không rời xa anh, nhưng em không muốn hứa hẹn với anh cả đời, không phải vì em không dám, mà là vì em muốn nhìn xem, rốt cuộc anh có thích em hay không."
Quý Nhiêu nhướng mi, nhìn anh sâu kín: "Cho tới bây giờ, giữa hai người chúng ta, vẫn luôn là em chủ động, mỗi ngày em đều chú ý đến lịch trình của anh, vắt hết óc nghĩ cách để tình cờ gặp được anh. Vì theo đuổi anh, một cô gái nhỏ như em không cần mặt mũi mà quấn lấy anh, nhưng em chưa từng nhận được sự đáp lại của anh, anh chưa bao giờ chủ động gửi tin nhắn cho em.
Em chỉ có thể một lần rồi lại một lần nữa nghĩ biện pháp thăm dò trong lòng anh rốt cuộc có em hay không, thật vất vả mới đợi được anh nói anh đồng ý làm bạn trai của em, anh không biết em vui vẻ thế nào đâu, em còn tưởng anh đã bắt đầu thích em."
"Kết quả anh lại nói anh đã qua tuổi chơi đùa, anh muốn an an ổn ổn sống qua ngày, điều này nghe giống như chính là, anh đến tuổi rồi, cần tìm một người đồng hành, không quan trọng có thích hay không, chỉ là vừa vặn lúc này em xuất hiện trong cuộc đời của anh, còn quấn quýt lấy anh. Em không hiểu rốt cuộc là anh thích em mới có thể đồng ý ở cạnh em, hay là bởi vì anh đến tuổi, cần một người bạn gái để ổn định.
Anh nói nhiều như vậy, mỗi một câu đều nhấn mạnh tuổi tác, quan niệm của chúng ta khác biệt, nói chúng ta không thích hợp, chẳng lẽ em và anh ở bên nhau chỉ có thể là vì em và anh rất hợp mà không thể là bởi anh thích em sao?"
Quý Nhiêu hít hít mũi, thút thít sầu não: "Em chỉ muốn xem xem, em không hứa hẹn với anh, không thỏa mãn điều kiện mà anh nói, không thích hợp, không an an ổn ổn thì anh còn có thể ở bên em hay không, kết quả chính là anh không biết, anh chỉ quan tâm thích hợp hay không, anh cũng không thích em nên em rất buồn."
"Khiến em buồn, tôi rất xin lỗi." Trong giọng nói Thương Ngôn Tân tràn đầy áy náy: "Em là một cô gái rất dễ khiến người ta động lòng, nhưng tôi là một người đàn ông cố chấp giữ ý kiến bảo thủ cứng nhắc, em mấy lần dùng người đàn ông khác thăm dò tôi, như tối hôm qua em đã thấy, quả thật tôi sẽ ghen, tôi nghĩ, đây chính là thứ em muốn, nhưng chỉ vậy thôi, tiến thêm một bước nữa, tôi cần lời hứa hẹn."
Vẻ mặt Quý Nhiêu tủi thân: "Không hứa hẹn thì anh không muốn ở bên em sao? Xem ra anh thích em thật sự không nhiều, em thật sự rất khổ sở."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!