Hơi thở Quý Nhiêu ngưng trệ, hai mắt mở to, mùi rượu nồng đậm tràn ngập môi cô, nụ hôn của anh khí thế mãnh liệt, không thể kháng cự. Anh dùng hàm răng m*t cắn môi cô, cuốn lưỡi cô liên tiếp xâm nhập, trong khoảnh khắc giống như là muốn cướp đi tất cả hơi thở của cô.
"Thương... Thương... Ngôn Tân..."
Cô bị anh cắn đau, hai tay đặt ở ngực anh, nói một câu đứt đoạn: "Đau, anh buông em ra, nhẹ một chút, đừng... đừng cắn."
Cô đẩy anh.
Một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô, giam cầm cô hoàn toàn, anh hôn mạnh mẽ, cánh tay cũng nắm chặt lấy, như là muốn khảm cô vào trong cơ thể.
Quý Nhiêu bị anh hôn đến không thở nổi, xương cốt cũng bị anh ôm đến đau âm ỉ, Quý Nhiêu sốt ruột cắn mạnh một cái lên môi anh.
Thương Ngôn Tân rời khỏi môi cô, cụp mắt nhìn cô, con ngươi sâu không thấy đáy nhìn cô chằm chằm đầy hung hãn.
Quý Nhiêu chỉ cảm thấy ánh mắt của anh giống như muốn ăn thịt cô, không tự chủ mà muốn trốn về phía sau, lưng dán chặt vào cánh cửa, không thể rút lui.
Ánh mắt cô lướt qua vết cắn đỏ tươi trên môi anh, l**m l**m môi, nếm được một vị máu tươi nhàn nhạt, mi mắt khẽ nâng, ánh mắt lóe lên, vừa chột dạ lại vừa yếu thế vô tội: "Đau, sao anh hung dữ như vậy."
Lúc này đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không nhớ tới anh đột nhiên thất thố là do cô cố ý k*ch th*ch.
Trên hành lang im lặng, chỉ có thể nghe thấy hai tiếng thở đan xen vào nhau.
Quý Nhiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, suy nghĩ đang từ hỗn loạn dần trở nên rõ ràng, kịp phản ứng ra đây là cá lớn mình câu đã dính mồi, Quý Nhiêu nhíu mày, không kiềm chế được khóe môi cười: "Thương Ngôn Tân, có phải là anh…"
Chữ ghen còn chưa nói ra, anh đã nắm lấy cằm cô để cô ngẩng mặt lên, lần nữa cúi người hôn lên.
Môi kề vào nhau, cô chủ động đưa tay ôm cổ anh, thừa dịp còn có thể nói chuyện, nhanh chóng làm nũng: "Anh dịu dàng một chút, đừng cắn em, em đau lắm."
Thương Ngôn Tân không trả lời, đầu lưỡi trực tiếp đưa vào miệng Quý Nhiêu, m*t thật mạnh.
Tiếng hô hấp nặng dần, đáy mắt Quý Nhiêu mờ mịt, hai chân như nhũn ra có chút đứng không vững, dần dần không thở nổi, dùng đầu lưỡi đẩy anh ra ngoài.
Thương Ngôn Tân theo sức cô rời khỏi môi cô, nụ hôn tinh tế chuyển từ môi cô sang chiếc cổ trắng nõn.
Cánh tay quấn chặt trên cổ anh, cổ cô quá nhạy cảm, mới vừa đụng một cái đã run rẩy, chịu không nổi, cô ngẩng cổ lên, vội vàng th* d*c, chiếc cổ thon dài nâng lên một độ cong ưu mỹ mềm mại. Đôi môi ấm áp từng tấc từng tấc l**m qua da thịt mềm mại bên cổ, cô giống như một con cá mất nước, không ngừng run rẩy trong lòng bàn tay anh, giãy giụa, lại không thể trốn thoát.
"Thương Ngôn Tân..."
Sự khác thường xa lạ trào dâng trong cơ thể, cả người mềm nhũn, cô hoảng loạn, không biết làm sao.
Anh không để ý tới cô, như là phát hiện chuyện gì thú vị, chậm rãi l**m l**m cổ cô.
Không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc nổi lòng từ bi mà buông cô ra.
Khóe mắt Quý Nhiêu đỏ ửng, xấu hổ liếc anh một cái, lên án: "Anh bắt nạt em!"
Khóe miệng Thương Ngôn Tân nhếch lên một nụ cười, ôm eo cô để cô xoay người trong ngực, ngón tay thon dài khẽ gõ hai cái ở khóa cửa, ý bảo cô mở cửa.
Hơi thở Quý Nhiêu còn chưa bình phục, thấy anh bảo mình mở cửa liền ngước mắt liếc nhìn anh.
Đôi môi mới bắt nạt người còn dính son môi của cô, mái tóc luôn cẩn thận tỉ mỉ nay lại hơi rối tung, hai bên má hiện lên màu đỏ nhạt mỏng manh, không biết bởi vì men rượu hay bởi vì d*c v*ng, người mà trước sau như một luôn bình tĩnh nghiêm túc lúc này lại thật sự không bình tĩnh nghiêm túc nữa, cả người tản ra khí chất uể oải khiến trí óc đê mê.
Bây giờ vào phòng, không phải là muốn...
Hai má Quý Nhiêu càng nóng hơn, đã nhìn thấy sự mạnh mẽ của anh, cô có chút khiếp đảm.
Cô cúi đầu do dự, bàn tay Thương Ngôn Tân siết chặt eo cô.
Quý Nhiêu vừa thẹn vừa giận, trừng mắt nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!