Chương 24: (Vô Đề)

Ly rượu không trở lại trên tay Quý Nhiêu, Quý Hồng Chấn lo lắng Quý Nhiêu lại nói lời gì đó mạo phạm đến Thương Ngôn Tân, vội vàng kéo cô ra khỏi người anh, đi đến bên cạnh còn không quên thấp giọng dặn dò Quý Nhiêu không ngừng: "Mặc dù sếp Thương trẻ tuổi, nhưng bối phận lớn, cùng bối phận với ba, sau này con thấy anh ta không được trực tiếp gọi tên mà phải gọi bằng chú, biết chưa?"

Quý Nhiêu không lên tiếng đáp lại, Quý Hồng Chấn vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Nhiêu Nhiêu, con vẫn luôn hiểu chuyện, sao hôm nay lại ngang bướng như vậy, chẳng lẽ con và sếp Thương quen biết à?"

Quý Hồng Chấn nhạy bén nhận ra phản ứng của Quý Nhiêu với Thương Ngôn Tân hôm nay không đúng lắm.

"Không quen." Quý Nhiêu chối ngay: "Con vừa mới về nước không lâu, sao có thể biết sếp Thương, chẳng qua là nghe người khác nhắc đến. Thấy anh ta trẻ tuổi như vậy không giống như hàng chú, gọi chú hơi ngại."

Quý Hồng Chấn nói: "Vậy cũng phải gọi là chú, sếp Thương là con lúc về già của ông cụ Thương, cho nên thứ bậc cao hơn chút, con đừng thấy anh ta trẻ tuổi, anh ta có mấy người cháu trai tuổi tác ngang con. Hơn nữa sếp Thương tuổi trẻ tài cao, nắm giữ tập đoàn Thương thị, sau này con không được l* m*ng trước mặt anh ta, biết chưa?"

Quý Nhiêu khôn khéo nói: "Biết rồi ạ, ba."

Cầm ly rượu không quay về khu đồ ngọt, Tô Duyệt Nghiên cười trêu ghẹo: "Bạn nhỏ Nhiêu Nhiêu mời rượu chú xong rồi à?"

Khi Quý Nhiêu sang mời rượu Thương Ngôn Tân, Tô Duyệt Nghiên tiến lại gần hóng hớt, nghe được Thương Ngôn Tân thuận theo lời Quý Hồng Chấn nói cô là trẻ con.

Quý Nhiêu buồn bực: "Cậu xem rốt cuộc ba tớ có ý gì, tự nhiên bắt tớ gọi Thương Ngôn Tân bằng chú, không phải ông ta chuẩn bị liên hôn với nhà họ Thương sao?"

Tô Duyệt Nghiên nói: "Tớ vừa đi thăm dò cho cậu một chút, ba cậu dẫn Quý Tư Nhu đến trước mặt Thương Ngôn Tân, căn bản còn chưa nói đến chuyện liên hôn, chỉ là giới thiệu cô ta thôi. Nói đây là con gái ông ta, sau đó Thương Ngôn Tân liền nói đã sớm nghe nói sếp Quý và sếp Đường có một người con gái. Lời này nghe có vẻ chỉ như là nhận lầm Quý Tư Nhu thành cậu, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, Thương Ngôn Tân không vừa lòng việc ba cậu dẫn con gái riêng đến trước mặt anh ta."

Tô Duyệt Nghiên đẩy đẩy cánh tay Quý Nhiêu, tiến sát bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Cậu nói xem có phải Thương Ngôn Tân không nể mặt ba cậu và Quý Tư Nhu là đang trút giận giúp cậu không? Đều nói là Thương Ngôn Tân tính tình rất tốt, chưa từng nghe nói anh ta để ai đó không thể xuống đài được trước mặt mình. Với chỉ số thông minh của anh ta, không thể nào vô tình nói ra lời làm cho ba cậu và Quý Tư Nhu lúng túng như vậy.

Hơn nữa người khác không biết nhưng tớ thì biết, cậu ngày ngày lắc lư trước mặt Thương Ngôn Tân, sao Thương Ngôn Tân có thể không biết Quý Tư Nhu là con riêng của ba cậu. Anh ta nói như vậy, trăm phần trăm là cố ý."

Thì ra Thương Ngôn Tân không khách khí với ba cô và Quý Tư Nhu, khó trách sau khi Quý Tư Nhu theo ba cô đi chào hỏi Thương Ngôn Tân, khi đến đây thì có vẻ tức đến nổ mũi.

Thương Ngôn Tân không giống người sẽ làm cho người khác mất mặt, lúc trước cô làm trò trước mặt anh như vậy, anh cũng không quái gở kiểu bốn lạng đẩy ngàn cân như kiểu này với Quý Tư Nhu, chắc là vì cô nên anh mới làm cho ba cô và Quý Tư Nhu lúng túng.

Khóe mắt chân mày của Quý Nhiêu nhướng lên, tâm trạng vui vẻ mà cầm điện thoại lên, mở ảnh đại diện Wechat của Thương Ngôn Tân, soạn tin nhắn: "Thương Ngôn Tân, làm tốt lắm."

Không được, không được, cô không thể chủ động nhắn tin cho Thương Ngôn Tân, cô đã nhịn nhiều ngày như vậy rồi, vừa rồi còn dùng cả Lâm Uyên để k*ch th*ch anh, câu nói không quen biết anh mà cô nói với Lâm Uyên kia chắc anh cũng nghe thấy rồi, bây giờ nhắn tin cho anh chắc chắn anh sẽ làm kiêu ngạo, còn cô sẽ không thể thiếu một phen nịnh nọt anh, vẫn không có cách thăm dò vị trí của mình trong trái tim anh.

Vẫn phải chờ Thương Ngôn Tân gửi tin nhắn cho cô trước, cô mới có thể chiếm được quyền chủ động.

Soạn xong tin nhắn rồi lại xóa đi, Tô Duyệt Nghiên thấy cô do dự, ghé sát đầu lại: "Muốn gửi tin nhắn cho anh ta thì gửi đi. Anh ta đã cố tình nhắc đến cậu khi ba cậu dẫn Quý Tư Nhu đến trước mặt anh ta, thái độ của anh ta đã rất rõ ràng rồi là đang lấy lòng cậu, người ta đã cho cậu bậc thang, cậu mau đi xuống, đừng có đùa quá trớn."

"Anh ta như thế tính gì là lấy lòng. Cậu đã gặp người đàn ông nào gọi người phụ nữ chơi trò mập mờ với anh ta là trẻ con chưa? Còn là dáng vẻ xem trò vui mà chờ tớ gọi anh ta bằng chú." Quý Nhiêu bất bình.

Tô Duyệt Nghiên nhận xét công bằng: "Là ba cậu nói cậu là trẻ con trước."

"Ba tớ là ba tớ, ông ấy nói tớ là trẻ con rất bình thường, nhưng anh ta là gì của tớ, lẽ nào anh ta còn muốn làm chú của tớ?"

Quý Nhiêu cất điện thoại, đôi mắt chuyển động, vừa nhìn là biết đang có ý gì xấu: "Lưới này của tớ giăng đã lâu, cũng đến lúc thu lại rồi."

Bên kia Quý Tư Nhu nhịn một bụng tức, nổi giận với Trần Nhã Như, muốn về trước.

Trần Nhã Như khuyên cô ta: "Hôm nay là tiệc sinh nhật bác dâu cả của con, khách khứa còn chưa đi, cháu gái như con sao có thể đi."

"Con thật sự chịu không nổi ánh mắt của mấy người đó nhìn mình, mẹ, bọn họ đang cười nhạo con." Quý Tư Nhu bực tức: "Cái gì mà tiệc sinh nhật, còn không phải là người phụ nữ bên ngoài của bác cả ôm bụng to tìm đến cửa, bác trai cả sợ bác dâu cả náo loạn với ông ta nên mới gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc sinh nhật cho bà ta nở mày nở mặt, dỗ bà ta vui vẻ sao.

Chuyện này có liên quan gì đến con, trước giờ bác dâu cả luôn coi thường con, không xem con là cháu gái, sao con phải để ý để thể diện của bà ta mà ở lại chỗ này cho người khác chỉ trỏ."

"Đủ rồi." Trần Nhã Như lạnh mặt, thấp giọng khiển trách cô ta: "Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, bác cả con rất coi trọng thể diện, ở bên ngoài đừng có nhắc chuyện này."

Quý Tư Nhu không phục: "Ông ta muốn thể diện, vậy con thì không cần thể diện sao? Vừa rồi sếp Thương nhận nhầm con thành con gái của ba với người phụ nữ kia, rõ ràng anh ta cố ý làm con mất mặt."

"Được rồi." Ánh mắt của Trần Nhã Như quét một vòng, sợ có người bỗng nhiên đi tới nghe thấy lời hai mẹ con họ nói chuyện: "Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, đừng nên quá để ý đến cái nhìn của người khác, những người đó là vì ghen tỵ con tốt hơn bọn họ. Con nhìn bộ đồ lễ phục cao cấp đặt may riêng trên người con này, một chiếc cả tỷ bạc. Sợi dây chuyền trên cổ con cũng trị giá mấy trăm triệu, mấy cô gái nhỏ trong yến tiệc ngày hôm nay có được mấy người bằng con.

Nếu không phải mẹ và ba con ở bên nhau, cả đời này mẹ cũng không thể kiếm được tiền bằng sợi dây chuyền con đang đeo trên cổ. Năm đó khi mẹ dẫn con về nhà họ Quý, bà nội còn tát mẹ một cái ngay trước mặt mọi người, mẹ không nói câu nào mà cười với bà ta. Bà ta có xem thường mẹ đi nữa cuối cùng không phải vẫn để cho mẹ vào nhà họ Quý sao, chỉ cần sống tốt, mấy câu nói châm chọc tính là gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!