Chương 22: (Vô Đề)

Cảm giác khác thường dâng lên từ trong tim, Quý Nhiêu hơi giương mắt, ánh mắt dừng trên mặt anh.

Sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm, môi mỏng, chỉ xét riêng về ngũ quan, đường nét khuôn mặt sắc cạnh, quả thực không tính là tướng mạo ôn hòa, nhưng mặt anh lại luôn là gió xuân ấm áp, làm cho người ta có cảm giác rất thân thiết, là một người đàn ông chín chắn hiền lành.

Quý Nhiêu loáng thoáng nhớ tới trước đây khi còn chưa biết anh, nghe được đánh giá của mọi người về anh từ Tô Duyệt Nghiên, đó là tính cách ôn hòa, nho nhã lịch sự, một quân tử khiêm tốn.

Cho nên, sự dịu dàng lúc này của anh với cô, là đãi ngộ đặc biệt chỉ một mình cô, hay là đạo đức tu dưỡng của một quân tử nho nhã, không thể bỏ mặc một cô gái yếu ớt?

Nếu như là cô gái khác, liệu anh cũng như vậy không?

Trong đầu Quý Nhiêu không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ miên man, đều nói bình thường tính anh cách ôn hòa, nghĩ chắc là cô gái khác trước mặt anh cũng sẽ cảm nhận được sự nhẹ nhàng của anh.

Nếu như chưa từng cảm nhận được sự nhẹ nhàng của anh, sao lại có đánh giá về anh như vậy chứ.

"Quý Nhiêu."

"Quý Nhiêu."

Thương Ngôn Tân gọi tên Quý Nhiêu hai lần mới kéo cô từ trong thẫn thờ về hiện thực.

"Sao vậy?" Quý Nhiêu hoàn hồn, đối với ánh mắt của Thương Ngôn Tân, bỗng nhiên có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào anh.

Vừa rồi cô đang miên man suy nghĩ, vốn là cô bỗng nhiên xuất hiện trong thế giới của anh, quấy rầy lấy anh.

Nếu như không phải tính cách của anh tốt, cô cũng sẽ không có cơ hội được đến gần anh.

"Em đang nghĩ cái gì?" Thương Ngôn Tân nhìn ra cô đang lơ đễnh.

Quý Nhiêu có cảm giác bị anh nhìn thấu, càng không dám nhìn vào mắt anh, quay lưng về phía anh, giọng nói rất nhỏ: "Không có gì."

Thương Ngôn Tân ngồi ở mép giường, nhìn Quý Nhiêu vùi hơn nửa khuôn mặt xuống gối, cười hỏi: "Còn đang xấu hổ?"

Quý Nhiêu kéo chăn lên, đắp người lại, lại che thêm gần nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh ánh nước.

Khóe miệng Thương Ngôn Tân mang theo ý cười: "Tôi rất bất ngờ."

Quý Nhiêu buồn bực nói: "Bất ngờ cái gì?"

Thương Ngôn Tân: "Em sẽ xấu hổ như vậy."

Tròng mắt Quý Nhiêu xoay tròn.

Ý gì? Cái gì mà cô lại xấu hổ như vậy?

Ý là nói cô da mặt dày à?

Quý Nhiêu vừa xấu hổ vừa giận dữ: "Em xấu hổ thì làm sao, em cũng chỉ là một cô gái nhỏ, em không cần mặt mũi chắc?"

Quý Nhiêu không biết mình bị sao, bỗng nhiên có chút ngại ngùng.

Nhất định là do bà dì tới, hooc

-môn của con gái khi đến tháng không ổn định, cảm xúc dễ bị dao động.

Thương Ngôn Tân cười cười, chuyển chủ đề: "Còn đau bụng không?"

Bàn tay Thương Ngôn Tân dò vào trong chăn, đặt trên bụng nhỏ của cô, cảm giác lạ thường dày đặc lại bắt đầu nảy sinh từ trong tim cô, lòng bàn tay anh như ngọn lửa, thiêu đốt làn da cô, nóng bỏng mà di chuyển trên da cô.

Cô không cảm giác được bụng đau, nhưng tự nhiên lại hơi sợ sự dịu dàng của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!