Thân thể anh hơi ngửa ra sau, tựa vào lưng sofa, ngón tay nắm lấy eo cô, Quý Nhiêu run rẩy một cái, ngẩng đầu, thấy môi mỏng của anh khẽ mím, khuôn mặt đẹp đẽ dịu dàng hiện lên màu đỏ đ*ng t*nh, trong lòng cô nhận được sự cổ vũ, cúi đầu, đang chuẩn bị tiếp tục, đột nhiên cảm giác có chút không đúng lắm.
Ý thức được cái gì, một sự xấu hổ khó có thể nói thành lời trong nháy mắt lan tràn đến tứ chi, thân thể cô cứng ngắc, khẽ nhúc nhích, cô cúi đầu, thấy rõ ràng một vệt đỏ tươi trên quần âu phục của anh, cô như bị sét đánh.
Thương Ngôn Tân nhận ra sự khác thường của cô, ngón tay nắm cằm cô, ánh mắt nóng rực dừng trên má, hỏi: "Sao vậy?"
Có chuyện gì vậy?
Khó mà mở miệng.
Trong khoảnh khắc này, Quý Nhiêu thậm chí nghĩ đến, không bằng đâm đầu vào tường mà chết.
"Thương Ngôn Tân..."
Lông mi Quý Nhiêu khẽ run, môi trắng bệch, lã chã muốn khóc.
Là thật sự muốn khóc.
Thương Ngôn Tân nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, cho là mình cố ý cái gì cũng không làm, làm cô bận rộn, khiến người ta đau lòng, tủi thân.
Anh ghé sát vào, hôn nhẹ môi cô, vỗ nhẹ đuôi mắt cô, trấn an cô: "Đừng khóc."
Quý Nhiêu ngồi cứng đờ, đại não từ trong trống rỗng dần dần kéo về hiện thực, hai má tái nhợt trong nháy mắt lại nhiễm đỏ ửng, không biết phải làm thế nào mới có thể che giấu chuyện này.
Cô lắp bắp, hàm răng run rẩy: "Thương Ngôn Tân, em có thể bịt mắt anh lại không?"
Thương Ngôn Tân nhíu mày, cho rằng cô muốn chơi trò gì đó.
Giọng Quý Nhiêu mang theo tiếng khóc nức nở: "Quần của anh có thể cởi ra cho em không?"
Vẻ mặt của cô thật sự không giống như là muốn chơi trò tình thú gì, Thương Ngôn Tân cụp mắt, nhìn thấy một chút vết máu trên đùi mình, phản ứng được là cái gì, giọng nói bình tĩnh: "Kỳ sinh lý?"
Hai má Quý Nhiêu càng nóng hơn, mặt đỏ tới mang tai, từ trên người anh đi xuống, chạy như bay về phía nhà vệ sinh.
A a a a a a a!
Tại sao lại như vậy?
Hôm nay rõ ràng không phải kỳ sinh lý của cô, kỳ sinh lý của cô hẳn là tuần sau.
Tại sao lại sớm hơn một tuần, lúc cô quyến rũ Thương Ngôn Tân, hay là lúc cô ngồi lên đùi anh, làm dây lên quần anh.
Sau này cô còn gặp anh như thế nào đây.
Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy, cô chỉ là mặt dày, nhưng cô không phải không biết xấu hổ.
Tại sao???
Quý Nhiêu ngồi xổm trong phòng vệ sinh, tâm trạng thật lâu vẫn không thể bình phục.
Đại khái là quá mức kích động, bụng dưới mơ hồ bắt đầu đau.
Bên ngoài không hề có tiếng động, có lẽ Thương Ngôn Tân đã đi rồi.
Quý Nhiêu ôm bụng, từ phòng vệ sinh đi ra, chuẩn bị vào phòng bếp rót ly nước nóng, vừa quẹo vào phòng khách, bên tai truyền đến giọng nói quan tâm dịu dàng của Thương Ngôn Tân: "Bụng không thoải mái?"
Trong lòng Quý Nhiêu khẽ lộp bộp, tầm mắt đảo qua theo âm thanh, thấy Thương Ngôn Tân đứng bên cạnh sofa, trên người anh còn mặc cái quần bị cô làm bẩn kia.
Cơn nóng hổ thẹn vừa đè xuống trong nháy mắt lại dâng lên, Quý Nhiêu xấu hổ đến da đầu tê dại, cất giọng: "Sao anh còn chưa đi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!