Chương 20: (Vô Đề)

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của cô trong suốt, chớp động giảo hoạt, dường như nhìn thấy được nơi sâu thẳm trong đôi mắt của anh.

Nếu đột nhiên nhìn thẳng vào mắt đối phương và đặt câu hỏi một cách bất ngờ, đối phương có nửa phần chột dạ thì đôi mắt sẽ vô thức nhấp nháy, theo bản năng lảng tránh tầm mắt cô.

Cửa thang máy mở rồi lại đóng, từ tầng năm mươi sáu đến tầng năm mươi bảy, đóng rồi lại mở.

Trong vài giây im lặng, đôi mắt thâm thúy của Thương Ngôn Tân bình tĩnh nhìn cô, từ đầu đến cuối không hề né tránh, ngược lại chậm rãi nhếch khóe miệng, cười hỏi: "Thấy đáp án em muốn thấy chưa?"

Quý Nhiêu thu hồi ánh mắt, bĩu môi, khẩu khí có chút thất vọng: "Anh vừa nhìn thấy em liền hỏi em chuyện xem mắt, em còn tưởng rằng anh đang ghen, không ngờ lại là mừng hụt, xem ra, em còn cần phải tiếp tục cố gắng rồi."

Vẻ mặt Thương Ngôn Tân không thay đổi, dưới sự trêu chọc của cô, càng lộ ra vẻ dịu dàng.

Bất luận cô càn quấy như thế nào, anh đều bình thản ung dung.

Trong lòng Quý Nhiêu rất bội phục anh, đồng thời, cô lại nhịn không được mà được voi đòi tiên, muốn nhìn xem điểm giới hạn của anh rốt cuộc ở nơi nào.

Cô nhìn dáng vẻ trầm ổn thận trọng của Thương Ngôn Tân, đôi mắt chớp động: "Có một câu hỏi, em rất tò mò, không biết anh có thể giải thích nghi hoặc cho em không."

Thương Ngôn Tân nhìn cô cười như hồ ly, dự cảm đây không phải là câu hỏi tốt.

"Vừa rồi không phải đã nói đó là câu hỏi cuối cùng sao?" Anh cười như một quý ông lịch thiệp.

"Aiya, em đã nói đó là câu hỏi cuối cùng sao?" Quý Nhiêu cảm khái nói: "Tư duy của con gái nhanh nhạy, nhìn em xem, chỉ một lát thôi mà lại có câu hỏi mới, bây giờ là buổi tối, nếu hôm nay không hỏi được đáp án của câu hỏi này, buổi tối lúc em ngủ sẽ không ngừng suy nghĩ về nó, cả đêm sẽ ngủ không yên, vậy phải làm sao bây giờ?"

Cô giả bộ rất khó xử.

Thương Ngôn Tân cười nói: "Em hỏi đi."

"Đây chính là anh muốn em hỏi đấy nhé, vậy thì em sẽ hỏi." Quý Nhiêu giơ tay che môi, ngại ngùng cười: "Kỳ thật hỏi câu hỏi này rất ngại, nhưng em thật sự tò mò."

Quý Nhiêu ho một tiếng, sẵng giọng, tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng hỏi: "Thương Ngôn Tân, anh không có bạn gái, em muốn biết, khi anh có nhu cầu sinh lý thì anh sẽ giải quyết như thế nào?"

"…"

Quý Nhiêu hỏi xong, nghiêng mặt, nhìn thẳng vào mắt anh.

Thương Ngôn Tân trầm mặc một lát, ánh đèn trên hành lang dừng lại trên mặt anh, cả khuôn mặt anh bao phủ trong ánh sáng màu vàng ấm áp, thần sắc lạnh nhạt, tất cả cảm xúc đều ẩn giấu trong đôi mắt sâu không thấy đáy.

Đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh kia của anh chăm chú nhìn cô, không nói gì cả, nhưng không hiểu sao Quý Nhiêu cảm nhận được một luồng áp bức xâm lược không thể giải thích được.

Trên mặt cô vẫn là dáng vẻ tinh quái đó, nhưng cô lại nghe được tim mình đập thình thịch.

"Em biết mình đang nói gì không?" Anh đột nhiên mở miệng.

"Em biết mà." Quý Nhiêu nháy mắt mấy cái, vô tội nói: "Em chỉ tò mò thôi, anh nói đi."

Giọng Thương Ngôn Tân trầm xuống, giọng nói rất nhạt, không nghe ra cảm xúc gì: "Chỉ là tò mò."

"Đương nhiên không chỉ là tò mò." Quý Nhiêu cong mắt, một ngón tay đâm vào ngực anh, cười thẳng thắn: "Em đang quyến rũ anh mà."

Mi mắt cô cụp xuống, tầm mắt dừng lại trên ngón tay đang khẽ chạm trên ngực anh.

Ngón tay từng chút hướng xuống phía dưới, tầm mắt di chuyển theo.

"Em nghĩ là, nam giới bình thường, hẳn là đều có nhu cầu sinh lý, em trẻ tuổi, xinh đẹp, có sức sống."

Một chữ cuối cùng rơi xuống, ngón tay cô móc vào khóa thắt lưng bên hông anh, nâng mi mắt lên, đôi mắt hoa đào quyến rũ mỉm cười nhìn anh, tràn đầy tự tin: "Hay là cùng em thử xem sao."

Thương Ngôn Tân cụp mắt nhìn cô, bàn tay rộng lớn cầm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức, dời cổ tay cô đi, nghiêm mặt nói: "Quý Nhiêu, đừng đùa với tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!