Chương 19: (Vô Đề)

Cảnh tượng này thực sự có chút xấu hổ, nếu là cô gái bình thường, làm bộ làm tịch như vậy, bị đối phương trực tiếp nhìn thấy, tất nhiên phải xấu hổ đến hận không thể có một cái lỗ để chui vào, cũng may khi ở gần Thương Ngôn Tân da mặt Quý Nhiêu càng ngày càng dày.

Cô làm như không có việc gì đứng lên, nhìn Thương Ngôn Tân cười cười, nói: "Khách sạn này trơn quá, không cẩn thận sẽ trượt chân, anh đi chậm một chút, coi chừng ngã."

Cô nói với dáng vẻ đoan trang, còn thuận thế quan tâm anh.

Thương Ngôn Tân thản nhiên nói: "Đúng là hơi trơn thật."

Cửa thang máy mở ra, anh thu hồi ánh mắt, xoay người đi vào thang máy.

Quý Nhiêu nhắm mắt theo anh vào thang máy: "Là chú Lâm mời cả nhà em tới ăn cơm, hai nhà em có làm ăn qua lại, thỉnh thoảng gặp mặt riêng, em tới đây ăn bữa cơm, anh biết đấy, trong lòng em chỉ có anh, không có hứng thú với người đàn ông khác."

Không hứng thú?

Thương Ngôn Tân nghĩ đến cách đây không lâu, cô cũng từng nói không có hứng thú với anh, trong lòng anh không hiểu sao có chút khó chịu nói không nên lời.

Quý Nhiêu nhìn vẻ mặt hờ hững của anh, như mắt điếc tai ngơ, thở dài: "Được rồi, ba em và chú Lâm quả thật có ý dắt cầu nối, tác hợp em và Lâm Uyên, hai nhà làm ăn có hợp tác, bọn họ cảm thấy liên hợp mạnh như vậy có thể tối đa hóa lợi ích, liên hôn giữa các ông lớn là chuyện rất bình thường. Đến tuổi kết hôn, phụ huynh trong nhà sẽ tổ chức sắp xếp xem mắt, nhất là gần đây con gái của một người bạn tốt của ba em, lén người nhà để cùng một người đàn ông chủ quán bar đi đăng ký kết hôn, ba em lo lắng em cũng sẽ ở bên ngoài tùy tiện tìm một người bạn trai không môn đăng hộ đối, cho nên mới gấp gáp sắp xếp em xem mắt. Có điều những thứ này đều là suy nghĩ của người lớn trong nhà, bọn họ nói với em sẽ không ép em nhất định phải liên hôn, chỉ là theo người lớn qua đây ăn bữa cơm, tâm sự xem có thích hợp hay không, không thích hợp thì có thể từ chối, nói đến nước này, em cũng không thể không nể mặt, đúng không."

Ngữ điệu Thương Ngôn Tân rất nhạt: "Đây là chuyện của em, không cần phải giải thích với tôi."

"Sao lại không cần thiết." Quý Nhiêu không đồng ý với lời của anh: "Anh là người trong lòng em, em không muốn anh hiểu lầm em là một người phụ nữ hai lòng."

Thang máy đến bãi đỗ xe, Thương Ngôn Tân không nói gì nữa, đi thẳng lên xe.

Quý Nhiêu cũng vô thức đi theo anh lên xe.

Tài xế thấy cô đi theo Thương Ngôn Tân, cũng không cảm thấy có gì lạ, quay đầu, ánh mắt hỏi thăm nhìn Thương Ngôn Tân, chờ anh ra lệnh đi đâu.

Thương Ngôn Tân nghiêng mặt nhìn cô, nói: "Tôi về Bác Cảnh Công Quán."

"Em cũng về Bác Cảnh Công Quán, tiện đường." Quý Nhiêu hất cằm với tài xế, nói: "Lái xe đi."

Thương Ngôn Tân xác nhận với cô: "Bạn em còn ở trong phòng chờ, em không về đó sao?"

Bạn của cô?

Bạn gì của cô?

Không phải Thương Ngôn Tân chỉ Lâm Uyên chứ?

Không phải là Thương Ngôn Tân đang… ghen đó chứ?

Quý Nhiêu nhận ra, hơi nhướng mày nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, ngực dâng lên một chút vui mừng, cong mắt lên, khi tiếp lời, giọng nói liền mang theo chút trêu chọc: "Trở về đâu cơ, người trong lòng của em ở chỗ này, còn bạn bè nào quan trọng hơn người trong lòng của em."

Tài xế rất tinh ý, động tác thuần thục nâng tấm chắn giữa hàng trước và hàng sau lên.

Vẻ mặt Thương Ngôn Tân vẫn như cũ, không trả lời.

Xe chậm rãi chạy ra khỏi tầng hầm để xe, Quý Nhiêu phát hiện thái độ của anh đối với mình lạnh nhạt hơn trước khi đi công tác rất nhiều. Nhớ tới lúc vừa rồi ở hành lang khách sạn, câu nói đầu tiên khi anh thấy cô chính là nghe nói cô đang xem mắt, dù thế nào thì cô cũng cảm thấy anh là đang ghen.

Tâm tình Quý Nhiêu càng lúc càng vui vẻ, trên mặt giả bộ khổ sở, buồn bã nói: "Có lẽ anh cảm thấy chuyện hôm nay em không cần phải giải thích với anh bởi vì trong lòng anh không thèm để ý tới em, cho nên em xem mắt với ai anh cũng không thèm để ý, nhưng em nhất định phải nói rõ ràng với người trong lòng của mình. Chuyện hôm nay vốn không phải là ý của em, em chỉ là một cô gái được nuông chiều từ bé, nghe theo sự sắp xếp của người lớn trong nhà, em không có cách nào từ chối."

Quý Nhiêu buồn bã, lải nhải nửa ngày cũng không nghe thấy anh đáp lại, khịt mũi, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

Tiếng khóc nức nở trầm thấp từ bên cạnh truyền tới, Thương Ngôn Tân nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Quý Nhiêu rưng rưng nước mắt, bả vai mảnh khảnh khẽ run rẩy, khóc điềm đạm đáng yêu, giống như anh bắt nạt cô.

"Khóc cái gì?" Thương Ngôn Tân hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!