Chuyển ngữ: Sấu
Đùa dai thành công làm cho Quý Nhiêu mang theo tâm tình vui vẻ kéo dài đến trước khi đi ngủ, cả một buổi chiều, chỉ cần nghĩ đến Thương Ngôn Tân mặc áo sơ mi có dấu son môi của cô họp với nhóm cấp dưới trong công ty, cô sẽ không nhịn được mà cười.
Tổng giám đốc luôn tự giữ mình rất tốt, dịu dàng nho nhã, bỗng nhiên mang theo một dấu son môi của phụ nữ xuất hiện trước mặt cấp dưới, những người cấp dưới kia của anh sẽ là ngạc nhiên và tò mò đến mức nào đây, phỏng chừng không bao lâu, tin đồn bên cạnh người nắm quyền tập đoàn Thương thị đã có một phụ nữ sẽ âm thầm truyền đi trong giới.
Đêm khuya yên tĩnh luôn dễ dàng kéo suy nghĩ của người ta trở về những chuyện đã xảy ra ban ngày. Buổi tối, Quý Nhiêu nằm trên giường, khi mơ mơ màng màng buồn ngủ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cái hôn ở trong phòng thử đồ ngày hôm nay.
Nhớ đến anh dưới sự khiêu khích của cô, khắc chế, nhẫn nhịn, cố thủ ranh giới cuối cùng.
th* d*c khi giẫm lên bờ vực mất khống chế, cuối cùng d*c v*ng bộc phát lấy ưu thế nhỏ bé chiến thắng lý trí, anh không còn khống chế được nữa.
Bàn tay anh ấm áp, rộng lớn, một bàn tay có thể giữ chặt eo cô, khống chế cô, hơi nóng không ngừng từ lòng bàn tay anh truyền lên người cô.
Đường cong cằm anh rõ ràng sắc gọn, ngũ quan nam tính, nhưng đầu lưỡi của anh lại mềm mại, giống như kèm theo ngọn lửa, cuốn lấy lưỡi cô, từng chút từng chút mà chiếm đoạt cô.
Trong lòng Quý Nhiêu từ từ trở nên mất tự nhiên, trong ngực bỗng nhiên có xúc cảm không đè nén được, cả người dưới chăn rịn ra mồ hôi ẩm ướt.
Lẽ ra không nên như vậy, trong phòng ngủ của cô mở điều hòa 26 độ C, là nhiệt độ thích hợp để đắp chăn mỏng đi ngủ.
Quý Nhiêu vén chăn ra, chỉ mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm mỏng, mồ hôi dày đặc không còn chảy nhưng vẫn không ngăn được cảm giác khô nóng trong ngực.
Xem ra da mặt cô vẫn còn chưa đủ dày.
Quý Nhiêu đưa tay sờ sờ gò má đỏ ửng nóng bừng của mình, đứng dậy khỏi giường, tự rót cho mình một ly nước lạnh, làm ẩm cổ họng và đôi môi khô khốc.
Ban đêm chẳng biết đã mưa từ bao giờ, buổi sáng khi Quý Nhiêu rời giường, nhìn thấy trên mặt đất bên ngoài cửa sổ có dấu vết nước mưa rửa sạch.
Mưa tạnh trời trong, trong không khí xen lẫn hương vị khoan khoái, Quý Nhiêu đến phòng quần áo thay một chiếc váy, chuẩn bị xuống lầu đến công viên sau khu dân cư đi dạo một vòng, hít thở không khí mới mẻ.
Khi vào thang máy, vừa xuống một tầng thì đã dừng ở tầng thứ 56.
Tòa nhà này mỗi tầng chỉ có một hộ, thời gian này, người cần dùng thang máy chắc chắn không phải là sinh vật về đêm Tề Hành Châu kia.
Quý Nhiêu cong khóe miệng, cô thề, lần này là trùng hợp thật.
Cửa thang máy từ từ mở ra, quả nhiên thấy Thương Ngôn Tân đứng bên ngoài.
Tay anh đẩy một vali màu đen, nhìn bộ dạng là chuẩn bị đi xa.
Quý Nhiêu cong cong đôi mắt, cười với anh: "Chào buổi sáng nha."
Thương Ngôn Tân đẩy vali vào thang máy: "Chào buổi sáng."
Hôm nay anh mặc bộ vest nghiêm túc, trầm ổn, sang chảnh.
Quý Nhiêu không đi giày cao gót, khi đứng trước mặt anh chỉ đến vai anh, cô hơi nâng cằm, nhìn anh hỏi: "Sếp Thương đã ăn sáng chưa?"
Thương Ngôn Tân cúi đầu cười nói: "Sếp Thương đã ăn rồi, em ăn chưa?"
Quý Nhiêu tiếc nuối nói: "Em còn chưa ăn, có điều hôm nay chắc chắn em không thể hy vọng xa vời là anh ăn sáng với em rồi."
Ánh mắt của cô rơi vào trên vali của Thương Ngôn Tân: "Sếp Thương đây là muốn đi đâu?"
Thương Ngôn Tân: "Hải Thành."
"Hơn một nghìn cây số, xa thật." Lông mi của Quý Nhiêu hơi cụp xuống, buồn rầu nói: "Vậy thì không phải là em sẽ không gặp được anh rất nhiều ngày sao, em nhớ anh thì phải làm sao?"
Cô vẫn luôn nói vài ba câu là phải kể lể một lòng "tình ý" của mình với anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!