Thương Ngôn Tân đã sớm quen với việc cô xuất chiêu không theo lẽ thường, nghe được lời nói nũng nịu của cô, thần sắc không chút thay đổi, tầm mắt thờ ơ liếc nhìn mắt cá chân của cô, xác nhận cô không trẹo chân, chẳng qua chỉ là đơn thuần muốn gây chuyện, thu tay về, lạnh nhạt nhìn cô: "Tự đi đi."
"Không đâu..." Quý Nhiêu cong cong đôi mắt đào hoa xinh đẹp, thoải mái làm nhóc vô lại: "Em muốn anh bế, anh không bế em sẽ không đi, là anh hôn em đến mềm cả chân, anh phải chịu trách nhiệm với em."
Thương Ngôn Tân không động, chỉ cụp mắt hỏi cô: "Em thật sự không đi?"
Quý Nhiêu tủi thân: "Chân em mềm nhũn, không đi được."
Thương Ngôn Tân không để ý đến sự càn quấy của cô nữa, xoay người đi khỏi người cô.
Người phía sau không có âm thanh, Thương Ngôn Tân cho là mặc kệ cô, cô sẽ tự mình đi theo, đi vào khúc quẹo của sảnh lớn, vào trong khu vực thang máy, dừng bước nhân, dừng bước đợi một hồi, vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Thương Ngôn Tân lùi lại một bước, tầm mắt xuyên qua sảnh lớn, đối diện với ánh mắt tươi cười rạng rỡ của cô.
Cô vẫn ngồi tại chỗ, mở to đôi mắt đào hoa xinh đẹp, cười cong cong như hai vầng trăng khuyết, vừa nhìn thấy anh thì giang hay cánh tay về phía anh: "Thương Ngôn Tân, em thật sự không động được, bế em đi mà... Chỗ này nắng quá."
Sau giờ trưa, ánh mặt trời như thiêu đốt xuyên qua tầng mây, nắng nóng thiêu đốt, cô không có chút che chắn nào ngồi dưới ánh mặt trời, da thịt trắng nõn rịn ra lớp mồ hôi mỏng, mấy sợi tóc dán lên gò má cô cũng bị ướt nhẹp.
Đã như vậy rồi, vẫn còn ngồi ở đó chơi trò vô lại, Thương Ngôn Tân đi đến trước mặt cô.
Quý Nhiêu lập tức làm nũng với anh: "Thương Ngôn Tân, em sắp bị thiêu chín rồi! Sao anh lại lạnh lùng vô tình như thế chứ."
Thương Ngôn Tân: "Đứng lên tự đi."
"Em không." Quý Nhiêu cố chấp, lên án anh: "Tâm địa sắt đá!"
Quý Nhiêu cụp mi mắt, bĩu môi, lông mi dài cong hơi run run mấy cái, giống như là muốn khóc.
Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, cô duỗi tay vuốt vuốt tóc, ngọn tóc đã bị ướt đẫm, cô hít mũi một cái, giọng nói mang theo nức nở: "Lần này em thật sự không đi được rồi, chân bị tê rần."
Cô điềm đạm đáng thương nhìn anh.
Thương Ngôn Tân như là hết cách với cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp kia của cô, cúi người. Quý Nhiêu lập tức đưa tay vòng qua cổ anh, trong mắt lóe qua vẻ tinh ranh, đôi môi đỏ thắm tiến lại gần bên tai anh, giọng nói mềm mại ngoan ngoãn : "Em biết anh sẽ không bỏ mặc em mà."
Thương Ngôn Tân một tay vòng qua sau lưng cô, tay còn lại vòng qua khủy chân cô, bế ngang cô lên.
Quý Nhiêu vùi vào trong ngực anh, lại không đứng đắn, đầu tiên là thổi khí vào tai anh, sau đó cằm đặt ở hõm vai anh, dùng giọng nói si mê: "Anh thơm quá, nếu có thể mỗi tối đều được ngửi mùi hương của anh để ngủ, vậy chắc chắn em sẽ không bị mất ngủ nữa."
Hơi thở ấm áp lướt qua cổ anh, vén lên cảm giác tê dại dày đặc.
Quý Nhiêu dùng cằm cọ tới cọ lui trên cổ anh, sợi tóc mềm mại khẽ chạm qua yết hầu của anh, hô hấp của Thương Ngôn Tân hơi sững lại, giọng trầm xuống: "Quý Nhiêu, đừng nghịch."
Trong đôi mắt của Quý Nhiêu tràn đầy ý cười: "Anh gọi tên của em, quả nhiên hay hơn cô Quý."
Gò má của cô tiến tới trước mặt anh, đôi môi mềm mại đến bên môi anh, hôn phớt một cái, ngón tay khẽ v**t v* cằm anh, đuôi mắt nhướng lên, nhìn chằm chằm vào mắt anh, nhìn thẳng vào sâu thẳm trong mắt anh: "Thương Ngôn Tân, bây giờ là ba giờ chiều, đã qua một ngày mà chúng ta ước hẹn, hôm qua anh đã đồng ý với em chuyện sẽ suy nghĩ, vậy anh đã suy nghĩ xong chưa?"
Lời vừa dứt, thang máy vang lên một tiếng "ting", đến tầng 57.
Thương Ngôn Tân bế Quý Nhiêu ra khỏi thang máy, đặt cô xuống.
Quý Nhiêu hơi giương cằm, ánh mắt trong trẻo sáng bừng nhìn anh.
Thương Ngôn Tân ừ một tiếng.
Quý Nhiêu không đợi anh nói rõ suy nghĩ, đã ra đòn phủ đầu: "Hôm nay anh cũng đã hôn em, chắc là sẽ không chê em nhỏ tuổi nữa đâu chứ?"
Cô hơi chu miệng lên, để anh nhìn môi mình: "Anh xem môi em giờ còn hơi sưng nè, là do anh hôn đấy."
Cô phồng má lên, giống như chú chuột hamster vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!