Chương 16: (Vô Đề)

Không khí tràn ngập sự khô nóng, tiếng của hai hơi thở quấn quít lại với nhau, ánh mắt Thương Ngôn Tân rơi trên mặt Quý Nhiêu, ánh mắt bình thường luôn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt nháy mắt sâu thẳm, thần sắc không gợn sóng, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, nhưng lại tản ra cảm giác xâm lược và áp bức nặng nề.

Hai người dựa gần nhau, tay của cô vẫn còn đặt trên môi anh, hơi thở ấm áp của anh vừa hay lướt qua lòng bàn tay cô, rơi trên môi cô, làm cho người ta ruột gan rối bời.

Lông mi dài cong vút của Quý Nhiêu run run mấy cái, ánh mắt trốn tránh mà cụp mắt, tránh tầm mắt sâu thẳm không rõ của anh.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc của Quý Tư Nhu.

"Vân Vi, em mau tới xem bộ đồ này thế nào?"

Trần Vân Vi nói: "Đẹp, Quý Nhu chị vào thử xem."

Quý Nhiêu nghe được âm thanh nói chuyện giữa Quý Tư Nhu và Trần Vân Vi, dự cảm không ổn, Quý Tư Nhu có được bộ đồ vừa ý muốn vào phòng thay đồ để thử, không biết phải lề mề bao lâu mới có thể rời khỏi cửa hàng này, hai bọn họ không đi, cô và Thương Ngôn Tân cứ phải ở trong phòng thay đồ đợi mãi cho đến khi hai người họ đi rồi mới ra được.

Sự chú ý của Quý Nhiêu bị Quý Tư Nhu và Trần Vân Vi ở bên ngoài hấp dẫn, mím môi, suy nghĩ nên làm sao.

Thương Ngôn Tân bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, bỏ bàn tay đang che trên môi anh của cô ra, thấp giọng: "Quý Nhiêu, cô đang trốn ai?"

Cả người Quý Nhiêu cứng đờ, sự chú ý trở lại người Thương Ngôn Tân, ngước mắt, đối lại với ánh mắt sâu thẳm của Thương Ngôn Tân, bỗng nhiên nhớ ra, mình không chỉ không thể để Quý Tư Nhu phát hiện cô và Thương Ngôn Tân ở bên nhau, mà ở chỗ Thương Ngôn Tân, cô cũng phải đưa ra một lý do hợp lý để kéo anh vào phòng thay đồ không ra.

Trong lòng Quý Nhiêu loạn cào cào, cắn cắn môi, giả bộ ngây ngô nói: "Tôi... Tôi không tránh ai cả."

Thương Ngôn Tân nhìn biểu cảm chột dạ của cô, khẽ cười một tiếng: "Nếu không trốn ai, vậy thì ra ngoài đi."

Ngón tay thon dài của anh còn nắm cổ tay cô, làm bộ muốn kéo cô ra ngoài, mới vừa đi được một bước, Quý Nhiêu đã vội vàng gọi anh lại: "Thương Ngôn Tân..."

Lông mày của Thương Ngôn Tân hơi nhướng lên.

Quý Nhiêu cắn cắn môi, giọng nói nhỏ như muỗi vo ve: "Bây giờ còn chưa thể ra ngoài."

Dưới ánh sáng mờ mờ, nơi sâu thẳm trong mắt anh như kết thành một ngọn lửa, Quý Nhiêu cảm nhận được tiếng nhịp tim đập nặng nề của anh, ánh mắt lướt qua yết hầu trượt lên trượt xuống của anh, bỗng nhiên cảm thấy anh đang nhẫn nhịn cái gì.

Bốn mắt nhìn nhau, trong lúc hỗn loạn cấp bách một lý do loé qua trong đầu, nhịp tim Quý Nhiêu đập nhanh hơn, l**m cánh môi, nói hươu nói vượn một cách nhạt nhẽo: "Bởi vì vừa rồi anh khen tôi đẹp, tôi quá vui, nên..."

Quý Nhiêu dừng một chút, vểnh tai, nghe thấy bên ngoài lại truyền đến giọng nói của Quý Tư Nhu.

"Có phải là chị lại béo lên rồi không, lúc trước toàn mặc size S, sao hôm nay mặc size S lại thấy hơi chật nhỉ?"

Nhân viên trong cửa hàng vội vàng nói những lời dễ nghe: "Size của hãng này hơi nhỏ, tôi lấy size to hơn cho chị thử xem."

Trong lòng Quý Nhiêu có chút suy sụp, nghe lời nói của Quý Tư Nhu và nhân viên cửa hàng, cô ta vẫn muốn thử một cái khác, mình và Thương Ngôn Tân cứ đứng không như này, chắc chắn sẽ không lôi kéo được anh.

"Hả?" Giọng nói của Thương Ngôn Tân cao hơn, chờ cô nói tiếp.

Quý Nhiêu nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, nhịp tim càng đập nhanh hơn, thấp giọng nói: "Em muốn hôn anh, nhưng bên ngoài rất nhiều người, cho nên muốn vào trong phòng thay đồ, chỉ có hai chúng ta, người khác không nhìn thấy."

Giọng cô quá nhỏ, Thương Ngôn Tân nghe không rõ, hơi cúi người, lại gần cô hơn chút: "Cái gì?"

Quý Nhiêu hít thở sâu một cái, nói lại: "Em muốn hôn anh."

Nói xong, không đợi Thương Ngôn Tân phản ứng lại, kiễng chân lên, dán lên đôi môi của Thương Ngôn Tân.

Thương Ngôn Tân sững sờ, cảm xúc tê dại mềm mại từ trên môi lan tràn, Quý Nhiên hôn lên môi của anh.

Quý Nhiêu cũng biết mình hôn như này có chút liều lĩnh, nhỡ đâu anh bị hành động lưu manh này của cô chọc cho không vui, trực tiếp đẩy cô ra, hôm nay cô sẽ bị mất mặt trước Quý Tư Nhu.

Nhưng mà lúc này cô không nghĩ ra cách nào để giữ chân anh, để anh không ra ngoài đụng mặt Quý Tư Nhu, chỉ đành đánh bạo hôn môi anh.

Dù sao vốn dĩ cô muốn quyến rũ anh, bây giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, dứt khoát chơi lớn luôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!