Tề Hành Châu nhướng mày, bất ngờ nhìn cậu mình.
Đối với cậu ta từ trước đến nay cậu đều dùng kiểu giáo dục khích lệ, trực tiếp phủ định cậu, đả kích lòng tự tin của cậu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu ta nghe cậu nói.
"Cũng đúng." Tề Hành Châu gật đầu, nói: "Chị gái nhỏ của cháu xinh đẹp như vậy, người theo đuổi chị ấy nhất định rất nhiều, cháu phải biểu hiện thật tốt mới có thể thật nổi bật trong đám người theo đuổi chị ấy."
Nói xong, Tề Hành Châu không quan tâm đến c** nh* nữa, bước nhanh đuổi theo Quý Nhiêu, vẻ mặt ân cần hỏi: "Chị gái nhỏ, chị muốn uống gì?"
Quý Nhiêu: "Nước lọc đi."
"Được."
Tề Hành Châu vào bếp rót nước cho cô, Quý Nhiêu ngồi trên sofa, nhìn ra ngoài cửa, Thương Ngôn Tân không trở lại, vẫn đi ra ngoài.
Trong nhà còn có một dì phụ trách sinh hoạt hằng ngày, cắt cho Quý Nhiêu hai đĩa trái cây đặt lên bàn trà, nhiệt tình chào hỏi Quý Nhiêu vài câu, lại cầm cho cô một đống đồ ăn vặt.
Buổi sáng Thương Ngôn Tân không ở nhà, Quý Nhiêu và Tề Hành Châu chơi game trên sofa phòng khách.
Lúc Thương Ngôn Tân đẩy cửa đi vào, Tề Hành Châu đang dạy Quý Nhiêu chơi một trò chơi mới, Quý Nhiêu cầm điện thoại di động điều khiển, Tề Hành Châu ghé đầu ở một bên chỉ đạo. Nhận thấy c** nh* trở về, cậu ta chỉ giương mắt quét về phía cửa ra vào, sau đó liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đặt hết sự chú ý vào trong trò chơi, ngay cả chào cũng không chào Thương Ngôn Tân.
Quý Nhiêu ngẩng đầu, tươi cười ngọt ngào chào hỏi Thương Ngôn Tân: "Cậu về rồi ạ, cậu ăn cơm trưa chưa?"
Quý Nhiêu đảo khách thành chủ, không coi mình là người ngoài.
Trên mặt Thương Ngôn Tân vẫn là nụ cười ôn hòa: "Ăn rồi."
"Có người tới, mau nằm xuống." Tề Hành Châu đột nhiên lên tiếng, là trong game có người tới: "Hắn muốn bắn lén chị, mau trốn ra sau cây."
Tầm mắt Quý Nhiêu chuyển về màn hình điện thoại di động, dựa theo Tề Hành Châu chỉ huy, hai ngón cái không ngừng di chuyển trên màn hình.
Tề Hành Châu: "Đánh hắn."
Bùm.
Nhân vật trò chơi mà Quý Nhiêu điều khiển bị người chơi đối diện đánh chết, Quý Nhiêu không bắn lén đối phương, một ván trò chơi kết thúc.
Quý Nhiêu nghiêng đầu nhìn Tề Hành Châu, tự trách: "Lại thua, em lại mất điểm rồi."
Quý Nhiêu dùng tài khoản của Tề Hành Châu.
Tề Hành Châu an ủi cô: "Không sao, em đánh thêm vài ván nữa là lên, chị là người mới, vừa mới bắt đầu chơi đã chơi giỏi như vậy, vừa rồi nếu không có c** nh* về, chị nói chuyện với cậu làm phân tâm, chắc chắn sẽ không bị phát hiện sớm như vậy."
Lại còn trực tiếp ném cái nồi cô đánh thua vào người Thương Ngôn Tân.
"Là trình độ của chị không ổn." Quý Nhiêu liếc Thương Ngôn Tân một cái, giả bộ ngượng ngùng tiến đến bên tai Tề Hành Châu, nhỏ giọng nói: "Cậu về rồi, chúng ta chơi game có quấy rầy cậu không, hay là hôm nay không đánh nữa."
"Không sao, cậu em sẽ về phòng của cậu ngay thôi, cậu không để ý nhiều đâu." Tề Hành Châu ngẩng đầu nói với Thương Ngôn Tân: "Cậu, cậu vào phòng ngủ hoặc phòng sách đi, cậu ở đây, chị gái nhỏ của cháu sẽ ngượng ngùng."
Cháu ngoại Tề Hành Châu nói chuyện với Thương Ngôn Tân thật đúng là không khách khí chút nào, sống cùng Thương Ngôn Tân mà còn dám vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy.
Thương Ngôn Tân cũng không tức giận, đi vào phòng bếp rót cho mình một ly nước ấm, bưng ly nước đến phòng sách.
Có thể nhìn ra được Thương Ngôn Tân thật sự rất cưng chiều đứa cháu trai này.
Quý Nhiêu quay mặt lại nói với Tề Hành Châu: "Cậu em đối xử với em tốt ghê."
"Đương nhiên rồi." Tề Hành Châu vắt đùi, rung chân nói: "Em là cháu ngoại duy nhất của cậu, cậu thương em nhất."
Quý Nhiêu cười nói: "Em và cậu em rất giống nhau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!