Quý Nhiêu kích động cầm điện thoại, cười tươi như hoa, gửi tin nhắn cho anh.
[Anh Thương, là anh mời bác sĩ cho tôi sao?]
Thương Ngôn Tân trà lời rất nhanh: [Ừ.]
Xác nhận là bác sĩ do Thương Ngôn Tân gọi đến, Quý Nhiêu đứng dậy đi mở cửa, để bác sĩ vào nhà.
Vết xước chân trái và trật khớp đều không tính là quá nghiêm trọng, bác sĩ lại xử lý vết thương cho cô lần nữa, dặn dò một vài chuyện cần chú ý, xong rồi thì xách hòm thuốc rời đi.
Quý Nhiêu nằm sấp trên giường, tiếp tục gửi tin nhắn cho Thương Ngôn Tân.
[Anh Thương, bác sĩ nói vết thương ở chân tôi không quá nghiêm trọng, không tổn thương đến xương, ở nhà chăm sóc mấy ngày là khỏi rồi, anh không cần lo lắng.]
Đối phương không trả lời ngay lập tức, mấy phút sau, giao diện trò chuyện nhấp nháy chữ "Đối phương đang soạn tin nhắn..." Thương Ngôn Tân trả lời: [Làm theo lời bác sĩ dặn dò.]
Quý Nhiêu: [Được, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, làm theo lời bác sĩ dặn dò.]
Thương Ngôn Tân vừa tắm xong, ngồi trên sofa, tầm mắt lướt qua tin nhắn mới nhất của cô hiện trên màn hình điện thoại, dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hồ ly nhỏ của cô đang cầm điện thoại, khóe mắt đuôi mày đều là nụ cười gian xảo lúc này.
Cô và hai chữ "ngoan ngoãn" không liên quan đến nhau một chút nào.
Quý Nhiêu: [Anh Thương, anh về đến nhà rồi sao?]
Thương Ngôn Tân: [Ừ.]
Quý Nhiêu: [Hôm nay anh bị dính mưa, buổi tối khi đi ngủ nhớ phải đắp chăn, phòng ngừa bị lạnh đó.]
Thương Ngôn Tân: [Cảm ơn lời nhắc nhở.]
Quý Nhiêu: [Ngủ ngon.]
Thương Ngôn Tân không trả lời cô nữa.
Mấy ngày tiếp theo, Quý Nhiêu ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương, WeChat cũng không nhắn tin quấy rầy Thương Ngôn Tân, giống như im hơi lặng tiếng ở phía Thương Ngôn Tân vậy.
Nhưng trong âm thầm, cô lại không hề nhàn rỗi.
Cô âm thầm mua căn nhà bên trên căn nhà của Thương Ngôn Tân ở Bác Cảnh Công Quán, chủ phòng là một phú thương người nước ngoài, thường trú ở nước ngoài, tạm thời không chuẩn bị bán căn nhà này, Quý Nhiêu phí hết một phen sức lực mới dùng giá cả cao hơn thị trường rất nhiều cùng với một tác phẩm của tác giả mà đối phương thích mới mua được nó.
Chiều thứ Sáu, quản gia tư nhân nói cho Quý Nhiêu biết căn nhà ở Bác Cảnh Công Quán đã dọn dẹp xong, cô có thể chuyển qua đó bất cứ lúc nào.
Mắt cá chân bị trật khớp của Quý Nhiêu hồi phục rất tốt, vừa hay quảng thời gian này Quý Hồng Chấn đi công tác ở nước ngoài, lúc này Quý Nhiêu liền xách túi đến Bác Cảnh Công Quán, nửa đường đi qua Nguyệt Chiêu Loan, Quý Nhiêu lại mang hai vali từ Nguyệt Chiêu Loan đi.
Xe từ từ lái vào trong Bác Cảnh Công Quán, ngừng ở tòa nhà.
Quý Nhiêu vừa mở cửa xuống xe, ánh mắt bỗng nhiên liếc thấy một thiếu niên từ phía đối diện đi tới. Cậu ta mặc chiếc áo ngắn tay màu đen, đầu nhuộm tóc vàng, khuôn mặt giống Thương Ngôn Tân đến sáu, bảy phần, chẳng qua là khí chất ngông cuồng, nổi loạn khác Thương Ngôn Tân một trời một vực.
Quý Nhiêu đoán, cậu ta chắc là cháu ngoại của Thương Ngôn Tân, Tề Hành Châu.
Nhìn thiếu niên đi vào trong sảnh lớn, Quý Nhiêu xuống xe, nhận hai vali từ chỗ tài xế, vẫy vẫy tay với tài xế, ý bảo anh ta không cần đi theo.
Đẩy vali theo phía sau Tề Hành Châu, Quý Nhiêu gọi cậu ta lại từ phía sau: "Này cậu, làm phiền một chút."
Tề Hành Châu quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp sáng bừng, mặt hơi sững lại, dừng mấy giây mới phản ứng lại, khuôn mặt ngông nghênh lóe qua một tia ngạc nhiên, thấp giọng hỏi: "Bạn đang gọi tôi sao?"
Quý Nhiêu cong cong đôi mắt, cười nói: "Làm phiền cậu rồi, xin hỏi đây là tòa nhà số 12, khu 2 đúng không? Tôi vừa đến nơi này nên không quen thuộc, không nhìn thấy biển hiệu khu vực."
"Là khu 2." Tề Hành Châu nhìn mặt Quý Nhiêu, không cẩn thận mắt nhìn mắt với cô, bỗng nhiên hơi căng thẳng, quay mặt sang một bên, vội vàng nói: "Không phiền, không phiền."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!