Trước khi bờ môi dán lên cổ Thương Ngôn Tân, Quý Nhiêu không hề suy nghĩ cặn kẽ, chỉ là nghĩ anh năm lần bảy lượt từ chối lời mời của cô, hôm nay cuối cùng cũng đồng ý lời mời của cô thì lại là từ chối cô một cách rõ ràng ngay lúc ăn cơm.
Quý Nhiêu biết rõ người như anh, một khi đã quyết định thì sau này sẽ rất khó làm anh dao động suy nghĩ, có lẽ qua hôm nay cô cũng không còn cơ hội gặp anh nữa rồi, vì vậy nhất định phải nhân lúc còn ở trước mặt anh, để cho anh một ấn tượng sâu sắc, thay đổi suy nghĩ của anh.
Nhưng giây phút khi đôi môi thật sự hôn lên cổ anh, trái tim cô bỗng đập liên hồi, xúc động từ trong tim dâng trào, căng thẳng đến cuộn tròn ngón chân, trong tiếng tim đập thình thịch của mình, không có quy tắc gì mà dùng môi cọ cọ lên anh.
Cô nhắm hai mắt, không nhìn thấy được yết hầu chuyển động cùng với gân xanh hiện lên trên mu bàn tay của anh, chỉ mơ hồ cảm giác được trên đỉnh đầu có một tầm mắt nặng nề.
Nhịp tim Quý Nhiêu đập càng mạnh hơn, không đợi được phản ứng của anh, cô có một loại cảm giác tán mãi không đổ, bản thân cứ giống như tên hề nhảy nhót lung tung vậy.
Không biết có phải là cái kiểu dùng môi cọ cọ trên cổ anh mấy cái như thế này, đối với người đàn ông kinh nghiệm phong phú như anh, là trò quá trẻ con rồi không.
Quý Nhiêu đang suy nghĩ có nên đưa đầu lưỡi cọ cọ mấy cái, thì một bàn tay mạnh mẽ đã nắm lấy bả vai cô, Quý Nhiêu giả bộ bị anh đánh thức từ trong giấc mộng, mở mắt ra, ánh mắt mơ màng nhìn anh, ngáp một cái, cất giọng mơ màng hỏi: "Sao vậy? Đến nhà tôi rồi sao?"
Cô giơ tay lên dụi dụi mắt, nghiêng đầu liếc nhìn ngoài cửa xe, ánh mắt khó hiểu quay lại trên người Thương Ngôn Tân: "Vẫn chưa đến nhà tôi, anh Thương nắm bả vai tôi làm gì?"
Cô tỏ vẻ hoàn toàn không biết mình vừa làm gì anh, diễn như thật.
Thương Ngôn Tân bình tĩnh, cũng hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ mới vừa bị cô dùng trò "trêu đùa", lạnh nhạt buông bả vai cô ra, cất giọng bình thường: "Cô Quý, ngồi cho vững."
Anh hoàn toàn không nhắc đến chuyện vừa rồi cô cố ý dùng môi cọ cọ trên cổ anh.
Nhìn có vẻ là định xem chuyện như chưa xảy ra.
Quý Nhiêu bỗng nhiên cảm thấy bất lực, có loại cảm giác không phải là cô đang dùng chiêu dụ dỗ anh, mà là anh ung dung mà vẫn chiếm được hời từ cô.
Quý Nhiêu hơi cụp mi, liếc nhìn mình lúc này giống như không xương mà dựa vào người anh, ngẩng đầu cười nhạo với anh: "Xin lỗi anh Thương, vừa rồi tôi ngủ, không biết sao lại dựa gần vào bên của anh, đè vào anh rồi, xin thứ lỗi."
"Không sao." Thương Ngôn Tân nhàn nhạt nhắc nhở lần nữa: "Ngồi vững."
"À..." Quý Nhiêu ngồi thẳng, như lúng túng mà xoa xoa cổ, sóng mắt xoay chuyển, như bừng tỉnh nhớ đến cái gì, nhìn về phía Thương Ngôn Tân nói: "Tôi biết tại sao tôi lại dựa về phía anh Thương rồi, vừa rồi khi tôi ngủ, như là nằm mơ, trong mơ ngửi thấy một hương thơm, vì tôi men theo hương thơm mà dựa gần vào, chắc là mùi hương trên người anh Thương thu hút tôi, anh Thương, anh thơm quá."
Quý Nhiêu nghiêm túc nói bừa, vừa nói vừa sinh động mà lần nữa dựa vào phía người Thương Ngôn Tân. Thương Ngôn Tân phòng bị cô, trước khi cô dựa vào người mình đã lạnh nhạt nói: "Ngồi quay lại."
Quý Nhiêu vô tội chớp chớp mắt: "Anh Thương, sau xe này chỉ có hai người anh với tôi, làm gì phải nghiêm khắc như vậy, cứ bắt tôi phải ngồi thẳng, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh một chút, tại sao khi ngủ tôi lại dựa gần vào anh, cũng không phải sẽ làm gì anh, sao anh phải phòng bị tôi thế."
Thương Ngôn Tân liếc nhìn cô một cái, như cười như không.
"Anh Thương đây là biểu cảm gì?" Trên mặt Quý Nhiêu cố tỏ vẻ nghi ngờ: "Lẽ nào khi ngủ tôi thật sự làm gì anh Thương sao?"
"Ai da..." Ánh mắt Quý Nhiêu nhìn chăm chú vào đôi môi của anh: "Nghe nói ngày nghĩ gì, đêm mơ đó, trong đầu tôi thường nghĩ có thể được hôn anh Thương, chắc không phải lúc tôi đang ngủ đã vô thức hôn anh Thương đấy chứ?"
Thương Ngôn Tân không đáp lại.
"Trời, chắc không phải tôi đoán trúng rồi chứ, tôi thật sự hôn anh Thương rồi?" Quý Nhiêu giơ tay che miệng, biểu cảm khi nhìn anh không hề có chút thẹn thùng dè dặt của cô gái nhỏ, ngược lại có chút mặt dày vô sỉ: "Đáng tiếc quá, đây là lần đầu tiên tôi hôn anh Thương, lại không có chút ấn tượng nào."
Quý Nhiêu vô cùng tiếc hận, đầu lưỡi hơi hé ra, khẽ l**m môi, phảng phất như đang thưởng thức mùi vị của anh còn lưu lại trên môi cô.
Đôi môi đỏ thắm được đầu lưỡi hồng phấn l**m ướt át, kiều diễm mà quyến rũ.
Ánh mắt Thương Ngôn Tân chạm vào đầu lưỡi nho nhỏ mà cô hơi hé ra bên môi kia, cảm giác tê tê ngứa ngứa nồng đậm vừa mới kìm nén trong đáy lòng kia giống như bị kéo quay lại, giống như lông chim khẽ lướt qua vậy.
Đôi môi mỏng mím chặt như bị ngọn lửa đốt khô cháy, dụ dỗ người ta ngậm lấy đầu lưỡi hồng phấn nõn nà kia.
Thương Ngôn Tân như ngừng thở, hơi thở nặng, đè nén suy nghĩ kiều diễm trong lòng, trên mặt không hề gợn sóng, lạnh nhạt nói: "Cô Quý nghĩ nhiều rồi, vừa rồi cô chỉ tựa vào bả vai tôi ngủ thôi, không làm gì cả."
Giọng nói của anh bình tĩnh không có tia phập phồng, Quý Nhiêu không dò ra được lý trí đang căng thẳng trong lòng anh, rất thất bại.
Cô đã làm đến bước này rồi, quyến rũ trắng trợn, ám hiệu tr*n tr**.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!