Chương 10: (Vô Đề)

Quý Nhiêu là bị Thương Ngôn Tân cưỡng ép nhét vào trong xe, mặc dù trong từ "cưỡng ép" này càng nhiều hơn là sự lạt mềm buộc chặt của Quý Nhiêu, thật ra trong lòng cô vô cùng tình nguyện lên xe của anh, hơn nữa đây chính là kết quả mà cô muốn, nhưng cũng không trở ngại việc cô cố tình làm bộ.

Sau khi được Thương Ngôn Tân đặt vào ghế sau, cô lập tức xoay người mở cửa xe bên cạnh, vừa làm bộ muốn trốn khỏi xe thì bị người phía sau chặn ngang ôm trở lại.

Sau lưng dán sát vào ngực anh, cách hai tầng vải ướt nhẹp, Quý Nhiêu mơ hồ cảm nhận được ngực anh theo hô hấp mà phập phồng, một tay Thương Ngôn Tân vòng qua cô, nghiêng người về phía trước, nắm lấy chốt cửa xe, dùng sức đóng cửa lại, ngón tay vẫn đặt trên cửa xe, ôm cả người cô vào trong lòng, cụp mắt nhìn cô.

Quý Nhiêu đưa lưng về phía anh, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, duỗi tay đẩy đẩy cánh tay anh, cánh tay ôm eo cô càng thu lại chặt hơn, hơi thở tràn đầy nam tính từ từ vây quanh cô, ánh mắt Quý Nhiêu liếc nhìn cánh tay đặt trên chốt cửa xe của anh.

Ngón tay thon dài siết chặt, gân xanh lộ lên trên mu bàn tay trắng nõn, như là đang âm thầm chịu đựng cái gì.

Cả người Quý Nhiêu vô thức căng thẳng, quay đầu nhìn anh, dè dặt hỏi: "Anh... Anh muốn làm cái gì?"

Thương Ngôn Tân không hề bỏ qua sự cảnh giác lướt qua rồi biến mất của cô, khóe miệng hiện lên nụ cười, ánh mắt nhìn cô thâm thúy, ý vị sâu xa, giọng nói trầm thấp: "Cô Quý còn sợ tôi sẽ làm gì cô?"

Quý Nhiêu sững sờ, bỗng nhiên nhớ ra, cô trăm phương ngàn kế quyến rũ anh, mục đích chính là để anh có thể làm gì đó với mình.

Sao cô lại không nhớ ra chứ.

Anh lớn hơn cô mấy tuổi, đang tuổi nhiệt huyết dâng trào, đàn ông tới tuổi này, chắc chắn không có kiên nhẫn chơi trò gia đình với bạn nhỏ, lý do anh từ chối cô cũng là cô còn nhỏ tuổi, cảm thấy cô còn nhỏ, xem ra, cô phải chơi trò người lớn với anh.

Chắc là anh liên tục từ chối làm khơi dậy lòng háo thắng của cô, cô không để ý, cũng không tin không tán đổ anh.

"Đương nhiên không sợ." Quý Nhiêu ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, cong cong khóe miệng, lộ ra nụ cười vui vẻ, một tay đặt lên vai anh, môi đỏ mọng hơi động đậy, cất giọng mềm mại: "Anh Thương, tôi rất thích anh, chỉ cần anh muốn, anh có thể làm chuyện gì với tôi cũng được, tôi cam tâm tình nguyện."

Bàn tay đặt trên vai anh không thành thật mà di chuyển, từng chút từng chút dò xuống cổ áo anh, áo sơ mi trắng ướt đẫm trở nên trong suốt, dính chặt vào da thịt, đường cong cơ bụng hấp dẫn gợi cảm dưới áo sơ mi hiện rõ, như là không mặc gì vậy.

Quý Nhiêu hơi cụp mắt, tầm mắt nhìn về phía nửa người trên như không mặc gì của anh, cười quyến rũ, nghiêng người đến bên tai anh, nhỏ giọng nói: "Thân hình anh Thương đẹp quá!"

Tài xế ở phía trước không dám quay đầu, rất thức thời mà bật tấm ngăn giữa đằng trước và đằng sau xe.

Ngăn cách tầm mắt của tài xế, động tác trên tay Quý Nhiêu càng thêm càn rỡ, ngón tay chuyển đến khuy cổ áo sơ mi của anh, ngón tay xoay tròn quanh khuy áo, vẽ vòng tròn trước ngực anh: "Áo anh Thương đã ướt như này rồi, mặc áo ướt sẽ bị lạnh đó, hay là tôi cởi áo cho anh nhé?"

Quyến rũ trắng trợn, có lẽ Thương Ngôn Tân cũng chưa từng gặp người con gái nào trêu ghẹo mạnh bạo như thế, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên mặt cô, yên lặng một lúc, cánh tay đặt trên eo cô buông ra, gỡ bàn tay của cô ở trên người mình xuống. Anh cong khóe môi, trên mặt vẫn là nụ cười ung dung, hỏi: "Bây giờ cô Quý không muốn xuống xe nữa rồi?"

"Vừa nãy tôi không muốn lên xe của anh Thương là bởi vì anh Thương từ chối tôi, tôi cảm thấy nếu anh Thương đã không thích tôi, vậy thì tôi phải hoàn toàn cắt đứt với anh Thương, không còn bất kỳ dính dáng nào nữa, tránh cho mình sinh lòng vọng tưởng với anh, cho nên mới kiên quyết không muốn lên xe của anh Thương. Có điều anh Thương chủ động ôm tôi lên xe, lại làm tôi cảm thấy, trong lòng anh Thương không phải là không có chút cảm giác nào với tôi."

Quý Nhiêu da mặt dày nói: "Anh Thương bất chấp mưa lớn như vậy đuổi theo tôi, vì để tôi lên xe mà cả người ướt nhẹp, tôi từ chối lên xe anh mấy lần, anh đều không tức giận rời đi, vẫn kiên trì để tôi lên xe, chứng minh trong lòng anh chắc chắn thích tôi."

"Ồ, tôi biết rồi." Quý Nhiêu như bừng tỉnh nhớ ra cái gì, nói như đinh đóng cột: "Anh Thương, thật ra trong lòng anh có cảm giác với tôi đúng không, chỉ là anh cảm thấy tôi còn nhỏ tuổi, lo lắng yêu đương với tôi, sau này sẽ không có chung chủ đề nói chuyện, vì thế mới từ chối tôi, b*p ch*t tình cảm từ khi còn trong nôi, đúng không?"

Thương Ngôn Tân nói: "Cô Quý nghĩ nhiều rồi."

Quý Nhiêu không hề ngại ngùng: "Vậy sao anh phải đưa tôi về?"

Thương Ngôn Tân: "Đã muộn như này, một mình cô Quý về không an toàn, là tôi dẫn cô Quý đến nhà hàng, phải phụ trách cho sự an toàn của cô Quý."

Quý Nhiêu gật đầu: "Anh Thương nói rất đúng, có điều sao anh Thương phải giải thích với một người con gái mình hoàn toàn không có hứng thú, khi anh ở trong nhà hàng đã từ chối tôi rõ ràng, tôi lại còn muốn càn quấy nói anh thích tôi, thật ra anh hoàn toàn không cần để ý đến tôi. Thế nhưng anh vẫn không hề thấy phiền mà giải thích cho tôi, không biết anh đã từng nghe nói chưa, giải thích là che giấu, che giấu là thật sự có chuyện đó?"

Khóe miệng Thương Ngôn Tân treo nụ cười nhàn nhạt, môi mỏng hơi mím, không nói gì, dường như rất bất lực.

Lần đầu tiên Quý Nhiêu thấy vẻ mặt gần như bất đắc dĩ trên khuôn mặt lạnh nhạt của anh. Trước đây, cho dù cô có nói cái gì, làm cái gì, thì từ đầu đến cuối anh vẫn ung dung mà nhìn cô, giống như nhìn thấu trò vặt này của cô, cảm giác như anh luôn đứng ngoài cuộc chơi vậy.

Giờ phút này, cuối cùng cũng có cảm giác khác.

Mặc dù biểu cảm của anh một lời khó nói, nhưng cuối cùng cũng mở ra bước đầu tiên trong con đường trường kỳ chinh phục anh.

Rất tốt, là một hiện tượng tốt.

Quý Nhiêu chớp chớp mắt với anh, mỉm cười lúm đồng tiền như hoa: "Anh Thương, anh thừa nhận đi, đối với tôi, không phải là anh không hề có suy nghĩ gì, đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!