*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đang là giữa hè tháng Bảy, nhiệt độ tiếp tục tăng cao, không khí nóng bức và nhớp nháp.
Máy bay hạ cánh ở sân bay quốc tế Bắc Thành, đang là giữa trưa, Quý Nhiêu bước ra khỏi sảnh lớn của sân bay, ngay lập tức cảm thấy không khí nóng bức phả vào mặt mình.
Tài xế mà nhà họ Quý phái tới đón cô đã sớm chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy cô bước ra thì nhanh chóng bước tới chào, nhận lấy chiếc va li từ tay cô rồi mở cửa xe cho cô.
Điện thoại rung lên, là âm báo có tin nhắn mới từ WeChat.
Quý Nhiêu không xem điện thoại mà nhanh chóng khom người lên xe.
Ngồi vào trong xe, không khí nóng bức bị điều hòa xua tan, Quý Nhiêu mới cầm điện thoại lên, nhìn về phía màn hình.
Tin nhắn đến là của Tô Duyệt Nghiên.
[Đến chưa?]
[Tớ đã chuẩn bị tiệc tại Thủy Vân Các cho cậu, tối nay nhớ đến đấy.]
Tô Duyệt Nghiên và Quý Nhiêu là bạn thân từ nhỏ, từ khi Quý Nhiêu nói với Tô Duyệt Nghiên rằng mình sẽ trở về nước sau khi tốt nghiệp, cô ấy đã lên kế hoạch tổ chức tiệc chào mừng cho Quý Nhiêu.
Quý Nhiêu trả lời: [Vừa tới, tớ về nghỉ ngơi lát đã, tối gặp nha.]
Vừa mới xuống máy bay, trải qua một quãng đường dài, lúc này Quý Nhiêu chẳng có chút tinh thần nào.
Tô Duyệt Nghiên cũng không nói thêm gì: [Được, cậu nghỉ ngơi trước đi, tối gặp.]
Quý Nhiêu tạm thời không quay về nhà cũ của nhà họ Quý, ở Bắc Thành cô cũng đứng tên vài căn nhà, cô bảo tài xế đưa cô đến một căn hộ nằm ở trung tâm kinh tế Bắc Thành.
Ở đây có người dọn dẹp hàng ngày, khi mở cửa ra sẽ thấy sạch sẽ ngăn nắp, không khí tươi mát như vừa mới được dọn xong.
Quý Nhiêu vào phòng tắm tắm xong, bước ra kéo kín rèm cửa lại, xốc chăn lên giường.
Ở nước ngoài, giờ này là giờ ngủ của Quý Nhiêu, vừa mới về nước vẫn bị lệch múi giờ nên cô ngủ rất say.
Sáu giờ chiều, Quý Nhiêu bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, vẫn còn buồn ngủ mắt không mở ra được nên cô lại nằm trên giường một lát rồi mới rời giường đi trang điểm.
Vừa trang điểm xong, Tô Duyệt Nghiên gọi điện thoại tới.
Đại khái là sợ cô ngủ quên, lỡ giờ tiệc nên cố ý nhắc nhở: "Tỉnh ngủ chưa?"
Quý Nhiêu ừ một tiếng, chọn ra một cái túi hợp với bộ đồ hôm nay từ tủ bên cạnh: "Bây giờ tớ đi đây."
Nửa tiếng sau, Quý Nhiêu đến Thủy Vân Các, nhân viên ở đó cung kính dẫn Quý Nhiêu đến phòng riêng mà Tô Duyệt Nghiên đặt.
Lần này Tô Duyệt Nghiên gọi không ít người, còn có những người dù không được mời nhưng nghe ngóng được cô con gái lớn do vợ cả sinh của nhà họ Quý đã về nên cũng mặt dày đi cùng người khác.
Đẩy cửa phòng đặt riêng ra, Quý Nhiêu liếc mắt nhìn qua thấy có không ít người quen.
Tầm mắt mọi người trong phòng dời về phía Quý Nhiêu ngoài cửa, khóe miệng Quý Nhiêu nhếch lên một nụ cười yếu ớt, mắt hoa đào áy náy nói: "Xin lỗi, tôi tới chậm, để mọi người đợi lâu."
Quý Nhiêu đi vào phòng, ánh mắt mọi người xẹt qua tia kinh ngạc.
Ngũ quan Quý Nhiêu thanh tú, cô có một đôi mắt hoa đào dập dờn sóng nước. Khi mỉm cười, đuôi mắt cong thành hai hình lưỡi liềm, trông giống như cánh hoa đào, xinh đẹp quyến rũ. Gương mặt tươi tắn, rạng rỡ tự nhiên nhưng giọng nói lại ngọt ngào du dương, nụ cười hiền hòa vừa vặn che đi vẻ đẹp kiều mị nơi khóe mắt khiến cô trông tinh khiết và thanh thoát.
"Nhiêu Nhiêu, đã lâu không gặp."
"Nhiêu Nhiêu, tớ đã đợi cậu rất lâu, cuối cùng cậu cũng đã trở về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!