Chương 78: Hỗn loạn

Bây giờ Mạc phủ vô cùng náo nhiệt, mặc dù Mạc phủ chiếm diện tích lớn nhưng hiện tại đều đã chật cứng người. Nhiều người tập trung đứng ngay cửa lớn tráng lệ, xe ngựa Nguyệt gia vừa tới, đám tiểu đệ tử Tùng Vụ môn đứng đợi sẵn vội vàng chạy tới. Hắn quen Nhĩ Tương, nhìn thấy Nhĩ Tương thì biết Nguyệt sư huynh đã tới.

"Công tử, thất sư thúc." Nhĩ Tương vén màn xe ngựa lên, còn cố tình liếc mắt nhìn hai người bên trong, sợ hai người này không biết tiết chế mà ảnh hưởng đến hình tượng, nếu để tiểu đệ tử kia nhìn thấy vậy thảm rồi.

Nhưng rất may hai người này không làm gì, lịch sự ngồi đối diện nhau. Thoạt nhìn rất giống bộ dạng xung khắc như nước với lửa trước đây, Nhĩ Tương không khỏi cảm thán cả hai diễn sâu ghê.

Sở Lương Âm nhảy xuống xe ngựa, tiểu đệ tử kia chạy nhanh đến cúi đầu chào hỏi, "Thất sư thúc."

"Ừm, đại sư bá ngươi đâu?" Đây là đệ tử Trâu Ngọc.

"Đại sư bá và sư phụ đang nói chuyện với nhau, đợi Thất sư thúc và đại sư huynh đến." Tiểu đệ tử cúi đầu hành lễ với Nguyệt Ly Phong đã xuống xe, cấp bậc lễ nghi chu đáo.

"Đi thôi." Đảo mắt nhìn mặt tiền rộng lớn của Mạc phủ, tượng sư tử uy vũ đứng sừng sững hai bên cửa.

Bước vào Mạc phủ, trông thấy rất nhiều đệ tử đến từ các môn phái khác, tuy có gặp mặt qua vài lần nhưng quan hệ không thân thiết.

Đồ đệ Trâu Ngọc đi trước dẫn đường, Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong đi sau, Nhĩ Tương và đám người Thập Tam thiếu đi sau nữa, đoàn người tuy là người Nguyệt gia, nhưng lúc này trong mắt người khác bọn họ là người đại diện Tùng Vụ môn.

Lúc đi ngang qua hoa viên, một giọng nói thánh thót như chim oanh vang lên, "Nguyệt công tử."

Đoàn người dừng bước, đồng thời nhìn về nơi âm thanh truyền tới, chỉ thấy một nữ tử thướt tha đi tới, mặc váy dài màu bọt nước, đôi mắt sáng ngời. Phía sau nàng còn hai nha hoàn khác, một tấc cũng không rời, là Bạch Liên Ảnh.

Nguyệt Ly Phong mỉm cười gật đầu, "Bạch tiểu thư." Hắn nho nhãn trả lời, giơ tay nhấc chân đều đẹp mắt.

Bạch Liên Ảnh bước đến trước mặt, dịu dàng cúi đầu, "Nguyệt công tử, đã lâu không gặp." Giọng nói của nàng rất quen, mặt mày mang theo ý cười, thoạt nhìn khá vui.

"Đúng vậy." Nguyệt Ly Phong đáp lời, giữa khoảng cách quân tử.

Bạch Liên Ảnh mỉm cười nhìn Sở Lương Âm, lễ phép gật đầu chào, "Sở nữ hiệp."

Sở Lương Âm gật đầu, xem ra nàng ta muốn tâm sự với Nguyệt Ly Phong, bọn họ ở đây thì đúng là bất tiện, "Hai người cứ trò chuyện. Tu Chí chúng ta đi." Nói xong Sở Lương Âm và Tu Chí dẫn đường rời đi, Nhĩ Tương và đám người Thập tam thiếu đứng lui ra một bên chờ đợi.

Bạch Liên Ảnh nhìn Sở Lương Âm đã đi xa, mới thu hồi tầm mắt nhìn Nguyệt Ly Phong, con ngươi mang theo ý cười tuyệt thế, "Nguyệt công tử, Liên Ảnh đoán công tử nhất định đến, đợi hai ngày thì công tử đến thật, ông trời đúng là không phụ lòng người." Giọng nói của nàng mang theo vui mừng, nàng đến nơi này đều là vì Nguyệt Ly Phong.

Nguyệt Ly Phong cười cười, "Phụng mệnh sư phụ phải đến." Hắn cũng không hỏi Bạch Liên Ảnh nói những lời này có ý gì, chỉ bày tỏ bản thân cũng không tình nguyện đến.

Bạch Liên Ảnh tỏ ra kinh ngạc, dường như cảm thấy thái độ của Nguyệt Ly Phong bây giờ đã khác rất nhiều so với lần gặp trước, "Nguyệt công tử thấu tình đạt lý, Liên Ảnh rất kính trọng. Ta và phụ thân ở tạm Lê Hương trai của Mạc phủ, không biết đêm nay Nguyệt công tử có thời gian rãnh đến Lê Hương trai gặp mặt không? Phụ thân rất muốn uống rượu trao đổi với Nguyệt công tử."

Nguyệt Ly Phong cười ôn hòa mà lại xa cách, lắc đầu nói, "Chỉ sợ phụ ý tốt của Bạch tiểu thư rồi, trừ khi có lời của sư phụ, con đường sau này Ly Phong không dám tự chủ trương." Hắn chắp tay thi lễ, sau đó xoay người rời đi, bóng dáng cao to phủ lên một tầng sương lạnh, từ chối người từ ngàn dặm.

Nhĩ Tương và Thập Tam thiếu đi theo, trong nháy mắt đoàn người đã biến mất giữa tầm mắt, đợi khi bọn họ đã đi xa Bạch Liên Ảnh mới hồi phục tinh thần, ngàn vạn lần không ngờ, kết quả lần gặp mặt thứ hai là như vậy.

Sở Lương Âm cùng Tu Chí đi tới Tùng Hương viện nơi ở tạm của Tùng Vụ môn, có lẽ Mạc phủ cố tình đưa tới đây bởi vì Tùng Vụ môn và Tùng Hương trai đều có chữ Tùng, cho nên mới đem bọn họ an bày nơi này.

Đệ tử Tùng Vụ môn đều ở trong viện, Sở Lương Âm đi vào viện tất cả đệ tử đều cúi đầu hành lễ, "Thất sư thúc."

Sở Lương Âm khoát tay, nhanh chân sãi bước đi đến mở cửa chính sảnh, Tưởng Cánh Nham, Trâu Ngọc, Chung Ẩn, Trang Cảnh Nghi, Kha Mậu Sơn, Vân Liệt Triệu đều ở trong này, chẳng thiếu một ai, tất cả có mặt đầy đủ.

"Đại sư huynh." Sở Lương Âm đơn giản chào hỏi Tưởng Cánh Nham, sau đó kéo ghế ngồi xuống, đặt thanh kiếm bên cạnh, "Thế nào, Mạc phủ đầy ắp người có điều tra được manh mối gì không?" Nàng thấy đa số những người ở đây là đến xem náo nhiệt, một phần là có tính toán khác, thật tâm suy nghĩ tìm kiếm Mạc Thiên Tuyệt chỉ chiếm một phần nhỏ thôi.

"Không có, nhưng mấy ngày qua Mạc nhị công tử có đến đây mấy lần, lần nào cũng đề cập đến muội, ta nói sư muội này, muội có liên quan gì với Nhị công tử sao?" Trâu Ngọc bắt chéo chân hai chân, câu hỏi mang theo ý tứ khác.

Sở Lương Âm trợn mắt, "Ta cũng thật muốn biết hắn tìm ta có mưu đồ gì. Hơn nữa còn viết thư cầu ta giúp hắn đi tìm Mạc Thiên Tuyệt, ta nào có bản lĩnh đó." Nàng mơ màng nghĩ, không biết Mạc Thành Hiêu có chủ ý gì.

"Ồ, còn cố tình viết thư cho muội? Cho nên muội liền đồng ý giúp nhà người ta." Trâu Ngọc cười híp mắt, tuy rằng hắn không định gặp người của Mạc phủ, nhưng nếu thật sự có một người cuồng dại đối đãi với Sở Lương Âm cũng là chuyện tốt đấy chứ.

"Ngậm miệng huynh lại đi. Đại sư huynh, cuối cùng huynh định làm gì? Nói thật, ta không định nhúng tay vào, việc này không có liên quan đến Tùng Vụ môn. Mạc Thành Hiêu và ta căn bản không thân quen, trước kia mỗi lần gặp ta hắn đều hận không thể giết chết ta, vì sao ta phải giúp hắn? Ta còn nghĩ chuyện này chắc chắn là do Mạc Thiên Tuyệt tự tạo nghiệt, nhiều năm như vậy nhất định có không ít kẻ thù, có người chạy tới báo thù cũng chẳng có gì kỳ lạ."

Gương mặt Sở Lương Âm không chút thay đổi, đưa ra ý kiến của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!