Chương 75: Gia đình kỳ lạ

Nguyệt gia nằm ở Cam Châu phía tây nam Đại Tề, Cam Châu là một địa phương khô hanh thế nhưng lại tập trung đông đúc dân chúng giàu có, tổ tiên Nguyệt gia cũng phát tài từ Cam Châu này, sau đó mới phát triển cửa hàng Nguyệt gia đến những nơi khác của Đại Tề.

Nguyệt gia ở Cam Châu thuộc loại đại phú đại quý vượt xa cả hoàng đế, ở nơi này Nguyệt gia giống như vua một cõi, nếu như có thể được bước vào cửa Nguyệt gia, đây chứng tỏ bản thân rất có thể diện, thế nhưng đó chỉ là bề ngoài, bên trong Nguyệt gia thế nào cũng chỉ có người của Nguyệt gia mới biết.

Sau khi tiến vào địa giới Cam Châu, khô hanh trong truyền thuyết kia liền đập vào mặt, trái lại không phải không thoải mái chẳng qua chỉ cảm thấy gió vừa thổi đến liền bị bốc hơi hết, hít thở lâu làm mũi trở nên khô rát, cổ họng sẵn tiện hơi ngứa, ở Giang Nam một thời gian dài giờ chạy đến đây đúng là không quen lắm.

Thời tiết chậm rãi bước vào mùa thu, sáng sớm mù sương sót lại một lớp dày trên bề mặt thực vật, đợi đến trưa mới cảm thấy không lạnh nữa.

Bất luận thế nào, Sở Lương Âm ở trong xe ngựa cũng hoàn toàn chiếm lấy áo choàng lông cừu kia, sau đó bọc mình lại như vậy mới không cảm thấy lạnh. Trái lại bởi vì trên người Nguyệt Ly Phong có dương khí tương đối nhiều cho nên người ta rất thản nhiên, biến hóa thời tiết không ảnh hưởng nhiều tới hắn.

Nguyệt gia ở trong thành Cam Châu, xe ngựa vừa chạy vào cửa thành liền đi về hướng Nguyệt gia, Nguyệt Ly Phong ngồi vững nơi đó không có bất kỳ thay đổi nào, Sở Lương Âm thì khác vén màn cửa sổ nhìn xem khi nào đến Nguyệt gia.

Nhưng mà Nguyệt gia này cũng thật dễ tìm không cần phải dồn sức quan sát, bởi vì ở giữa con phố xa hoa kia, một căn nhà có cánh cửa màu trắng, vừa nhìn đã biết nhà có người mất, không phải Nguyệt gia thì còn ai vào đây.

Trước cửa có hai hạ nhân đều mặc đồ tang, trên đầu còn cột vải trắng, quần áo tang thế này khiến người ngoài tò mò không biết là ai mất.

Xe ngựa dừng lại ngay cửa, hai hạ nhân kia vội vàng chạy tới, Nguyệt Ly Phong xuống trước, chợt nghe hai người kia lần lượt gọi Tứ công tử.

Sở Lương Âm xuống xe ngựa sau, lúc này mới liếc mắt nhìn dinh thự Nguyệt gia, nhà cao cửa rộng thoạt nhìn đúng là không phải dạng vừa.

Liếc mắt nhìn Nguyệt Ly Phong, Sở Lương Âm lập tức sửng sốt, vừa nãy còn tươi cười bây giờ đã bày ra gương mặt lạnh lẽo.

"Ai bảo treo? Tháo xuống." Hắn mở miệng nói, hai hạ nhân kia vội nhìn vải trắng ở cửa chính, "Hồi bẩm Tứ công tử là quản gia phân phó." Hai người bọn họ có vẻ sợ hãi, Sở Lương Âm nhìn hai người đó lại nhìn Nhĩ Tương, Nhĩ Tương đứng bên kia nhún vai, tỏ vẻ đây là chuyện bình thường không cần ngạc nhiên.

Sở Lương Âm gật đầu, được rồi nàng còn không biết thì ra lúc ở nhà Nguyệt Ly Phong cũng là một ma vương đâu.

Nguyệt Ly Phong lạnh lùng quét nhìn hai hạ nhân kia, sau đó bước đi vào trong, Sở Lương Âm chắp tay đi sau, nàng quan sát bốn phía lại ngẩng đầu nhìn tấm bảng trên cửa chính, hai chữ Nguyệt phủ được viết bằng màu vàng. Nét chữ cứng rắn đủ lực, vừa nhìn cũng biết là do ai viết.

Bên này mới đến cửa, Nguyệt Ly Phong đi trước đã bỏ nàng khá xa, hơn nữa chỉ thấy một người đàn ông trung niên bước nhanh đến trước mặt Nguyệt Ly Phong, chưa kịp mở miệng đã nghe tiếng Nguyệt Ly Phong nói trước, "Đem mấy cái thứ ở trước cửa tháo xuống." Giọng điệu của hắn không cao không thấp làm cho người ta nghe xong cảm thấy thấp thỏm.

Người đàn ông trung niên kia liền trả lời, "Vâng vâng, lão nô làm ngay. Người đâu mau đem thang ra tháo tấm vải trắng ở cửa xuống, nhanh lên." Lão ta vừa hô một tiếng, mấy gia đinh trong nhà chạy tới đem theo thang tháo đồ xuống, động tác cực kỳ mau lẹ.

"Công tử, thi thể lão gia ở linh đường, mấy vị phu nhân thiếu gia tiểu thư…À, đều đang chờ công tử trở về." Người đàn ông trung niên kia đi theo sau Nguyệt Ly Phong, vừa đi vừa bẩm báo.

Chợt Nguyệt Ly Phong dừng bước, người đàn ông trung niên kia suýt chút nữa đã đụng hắn, "Du Bá, ông tự xem rồi lo liệu đi, ta mệt quá." Nói xong liền xoay người đi về hướng tòa nhà lớn bên trái, đằng xa là một vườn hoa cỏ, chẳng biết hắn muốn đi đâu nghỉ ngơi.

Sở Lương Âm còn đang nghi hoặc thì Nhĩ Tương vẫn đi theo nàng nhỏ tiếng nói: "Thất sư thúc, đi thôi, đi tới chỗ công tử."

Sở Lương Âm nhíu mày, "Nói như vậy, công tử nhà các ngươi còn có chỗ ở riêng?"

"Ừm, Thủy Nguyệt lâu, phía sau núi kia." Nhĩ Tương đáp.

Sở Lương Âm sáng tỏ liền gật đầu, đi theo Nhĩ Tương đến chỗ của Nguyệt Ly Phong, dọc đường đi nàng gặp không ít hạ nhân nha hoàn của Nguyệt gia, nhưng chẳng ai dám ngẩng đầu nhìn Sở Lương Âm khiến nàng xuất hiện cảm giác mới mẻ.

Theo Nhĩ Tương nói từ cửa chính Nguyệt gia đến Thủy Nguyệt lâu sau núi phải đi một đoạn đường rất dài, nhưng mà sau khi bước vào cửa hình vòm, cảnh vật đập vào mắt khiến Sở Lương Âm cảm thán một tiếng, nơi đây đẹp quá!

Bắt mắt nhất là lầu trúc ba tầng, còn có một hồ nước, nhưng kỳ diệu nhất chính là hồ nước này kề sát với ngọn núi tạo thành một thác nước cỡ nhỏ dựng nên một hình ảnh đặc sắc nổi trội, con thác nhỏ này cao chừng mười thước, nước từ trên chảy xuống một hồ nước khác bên dưới, nước bắn tung tóe tạo thành những bọt sóng trắng.

Cây cầu hình vòm làm bằng cẩm thạch bắt ngang qua hồ nước đi thẳng đến lầu trúc, không biết bên trong lầu trúc như thế nào.

Bốn phía trồng những hàng cây hải đường, lúc này đã là mùa thu, hoa hải đường không có nở, có thể tưởng tượng lúc hoa hải đường nở nơi này có bao nhiêu xinh đẹp.

Đứng trên cây cầu hình vòm nhìn xuống bên dưới, nước trong vắt có thể nhìn thấy từng đàn cá bơi qua bơi lại, ngay cả đá cuội dưới đáy nước cũng thấy rõ, thật là một nơi lý tưởng.

"Thất sư thúc mời." Nhĩ Tương dẫn Sở Lương Âm đi đến lầu trúc, sau đó cùng với đám hộ vệ rời đi.

Sở Lương Âm bĩu môi, nơi này nhìn qua có vẻ giống hoàng cung, mang theo kiếm đi vào lầu trúc, Nguyệt Ly Phong đang ngồi ở trong phòng khách, nụ cười róc rách đã trở về trên gương mặt hắn, xem ra tâm tình không tệ.

Sở Lương Âm đi tới ngồi xuống cạnh đó, nhìn quanh một vòng, đồ vật trang trí lịch sự tao nhã, vừa nhìn đã biết có rất nhiều tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!