Vậy là chương trình ca nhạc chào mừng ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam đã bắt đầu hơn một giờ mà anh vẫn không thấy bóng dáng Thư.
Chắc cô không đến.
Cô đã nói rằng cô có lớp học thêm Anh văn rồi nhưng Sâm Phol vẫn dõi ánh mắt trông chờ.
Buổi chiều nay, cô đến.
Anh không biết cô có nhìn thấy anh không.
Cô có vẻ thích chụp ảnh.
Anh để ý nhiều lần dường như cô tham gia phong trào nào cũng mang theo máy ảnh.
Anh nhờ cô chụp vài tấm cho đội của trường Quân sự.
Cô vui vẻ nói
"Em chụp rồi, em sẽ gửi cho anh qua mail nha. Địa chỉ mail của anh là gì?".
Cô xòe tay và chìa ra cây bút.
Anh nhìn bàn tay của cô rồi nhẹ nhàng nắm lấy, cẩn thận viết lên.
Bàn tay cô mát lạnh chạm phải cái nóng hầm hập truyền từ tay anh khiến cô thấy ngứa ngứa.
Nhìn anh cúi gần để viết vào tay mình, cô bỗng thấy chột dạ.
"Kiểu này sao có vẻ mờ ám thế nhỉ? Ừm, mình quá lo lắng rồi
". Sâm Phol cầm viết xong rồi nhẹ nhàng buông tay Thư. Thấy cử chỉ dịu dàng bất ngờ của anh, cô bối rối"Ừm, em..
em sẽ gửi anh tối nay nhé".
Nói rồi cô quay người đi, bộ dáng muốn chạy trốn, trốn khỏi ánh mắt của anh.
Được một lúc, cô nhìn vào lòng bàn tay:.
[email protected] rồi lẩm bẩm gì đó.
Bộ dạng trẻ con và đầy thắc mắc của cô, anh thấy vui vui.
Thư ngồi bên ngoài phòng hội trường nhìn vào trong.
Trên sân khấu, Sâm Phol và Thúy Hồng đang dẫn chương trình.
Trông họ thật xứng đôi.
Hồng tuy có thấp hơn Thư chút nhưng da trắng trẻo, miệng hay cười, giọng nói đậm chất miền Tây và đặc biệt hát rất hay.
Đây là điều mà Thư cả đời phấn đấu cũng không được.
Cô không hát được.
Nói thẳng thắn là hát rất khó nghe.
Chỉ nói riêng Hồng và Thảo chung tổ với Thư chính là minh chứng cho sự đặc biệt của cô.
Cả thầy Khải cũng hát hay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!