Sâm Phol nằm sấp trên giường, hai tay ôm đầu.
Khi nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng và có chút vui sướng nơi đáy mắt của Thư khi cô nhìn thấy anh, Sâm Phol quả thật vô cùng sung sướng.
Nghĩ tới mới nói, cơn giận của anh đã tiêu tan từ lúc nào khi bất ngờ gặp cô.
Cho dù cô có lạnh lùng và không thèm nói một lời với anh, cũng không gọi anh khi anh anh lưng bước đi, anh vẫn tha thứ.
Anh đã tha thứ cho cô khi cô không từ mà biệt.
Anh đã tha thứ cho cô khi trở về mà không liên lạc với anh.
Anh đã tha thứ cho cô khi cô xuất hiện trước mắt anh vẫn an lành, vui vẻ.
Anh thật cảm thấy nhẹ nhõm, âu lo, tức giận cũng từ đó mà tan biến.
Nhưng còn một chuyện, anh vẫn cần phải tính sổ với cô.
Cô làm anh nhớ cô đến day dứt, nhớ đến quay quắt, nhớ đến cả mỗi giây phút tim đập nhịp thở anh cũng nhớ cô.
Nay gặp cô, anh không hề thỏa mãn nỗi nhớ.
Mà ngược lại, càng nhớ.
Lúc ấy, anh đã cố kìm nén, muốn nhào đến mà ôm cô vào lòng, siết chặt lấy cô, muốn hôn cô để cô cảm nhận được nỗi nhớ mong tràn đầy trong lòng anh.
Thiếu chút nữa..
nhưng anh không làm.
Anh muốn thử xem, khi anh thờ ơ quay đi, tỏ không quen biết, thì cô sẽ làm sao? Anh muốn biết, rút cuộc mình có vị trí gì trong trái tim cô.
Tình yêu của anh đối với cô có giá trị như thế nào? Anh muốn đánh cuộc một lần.
Trước khi rẽ vào hành lang khác, anh đã quay mặt lại tiếc là cô vẫn không nhìn thấy.
Cô ngồi ngơ ngẩn, đau đớn, bất an cùng sợ hãi..
tất cả hiển hiện trên gương mặt.
Quả thật anh muốn quay lại tức khắc, anh không đành lòng nhưng anh cố gắng bắt mình phải bước đi.
Phải bước đi, phải thử thách, phải đứng lùi lại để xem cô có tình nguyện bước vào tim anh hay không.
Kết quả là cả một đêm anh không ngủ được, lúc thì lo lắng, lúc thì háo hức, lúc lại sợ sệt..
Anh không còn là anh nữa rồi.
Sâm Châu nhìn chăm chăm vào người anh của mình đang cầm tờ báo trước mặt.
Rõ ràng là đọc báo mà sao không có vẻ là đọc báo, mặt thì thẩn thờ, đôi môi mím lại tỏ vẻ chịu đựng vô cùng khổ sở.
Sâm Châu quyết định lên tiếng:
- Anh?
Nói thật đi, anh bệnh gì?
* * * Sâm Phol nghe thấy mới lôi chính mình về với thực tại, anh nhướng mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!