Một thạc sĩ ngôn ngữ học nào đó có nói rằng: Khi đã từng yêu nhau, một mai cảm xúc có đổi chiều, xin hãy gọi nhau là người cũ, và hãy chia tay một cách tử tế.
Nhưng với Sâm Phol thì không thể.
Anh đã chắc chắn điều đó, khi anh bất ngờ gặp lại Thư.
Tỉnh S là một tỉnh nhỏ nằm ở phía nam sông Hậu, cách thành phố C, nơi em trai anh đang công tác khoảng hơn 60 cây số, nhưng cách nơi anh đang công tác đến khoảng 200 cây chính là quê hương anh.
Ở nơi này, chùa chiền khá nhiều, người dân tộc thiểu số chủ yếu là người Chăm, người Khmer và người Hoa.
Quê anh đặc sắc nhất là các lễ hội hằng năm và sự cổ kính của hàng trăm chùa chiền có từ rất lâu đời.
Văn hóa tín ngưỡng của người dân cũng vì vậy mà phong phú.
Đa phần cư dân nơi này hiếm khi chỉ thờ cúng một cá nhân thần thánh nào, mà thường rất đa dạng.
Có lẽ vì vậy, với truyền thống lâu đời, dân nơi đây đã tự hình thành bản tính chất phác, nồng hậu và giàu lòng nhân ái cho chính họ.
Sâm Phol trở về quê nhà vào đúng dịp lễ hội Ooc Om Boc hay còn gọi là lễ hội Đua Ghe Ngo hay lễ Cúng trăng được tổ chức đua ghe vào rằm tháng 10 Âm lịch.
Cùng với đó là lễ hội Loi
- Pro tip.
Đây là lễ hội thả đèn nước trên sông Nguyệt (sông Maspero) dưới hình thức những chiếc ghe được tạo hình như những chùa tháp.
Tất cả diễn ra ở tại trung tâm tỉnh.
Chính vì vậy mà không khí của tỉnh S vào những ngày này vô cùng nhộn nhịp, tấp nập.
Đường phố đâu đâu cũng rực rỡ sắc màu.
Các đường ra vào những chợ càng đặc nghẹt du khách từ khắp mọi miền.
Phố ẩm thực dọc bờ kè ở con phố gần nhà anh cũng vô cùng đông đúc.
Bình thường, các chủ cửa hàng thường bán đến 9 giờ đêm, nhưng dịp này, lễ hội diễn ra, nhu cầu ăn uống tăng cao vì vậy họ đã thức suốt đêm để phục vụ du khách.
Dì Sơrai của Sâm Phol cũng có một quán ăn uống ở phố bờ kè.
Quán ăn của dì chủ yếu phục vụ các món ăn đặc sản ở nơi đây như bò nướng ngói, bún nước lèo, bánh cống, bánh phồng tôm..
Các món ăn được nhà bếp chuẩn bị sẵn và chia phần theo nhu cầu, du khách đến sẽ tự phục vụ như nhóm bếp, nướng thịt, chiên bánh..
tất nhiên và dưới sự hướng dẫn của các đầu bếp và nhân viên phục vụ.
Thông thường, du khách họ thường ghé quán ăn vào cuối buổi chiều sau đó họ sẽ tản bộ dọc theo bờ sông và tham quan một vài ngôi chùa cổ kính gần đó.
Chính vì vậy mà chiều muộn có thể xem là giờ cao điểm của quán ăn.
Để tạo sự thuận lợi cho du khách, đến mùa lễ hội, dì Sơrai thường thuê thêm một số học sinh, sinh viên làm bán thời gian nhằm giải quyết những vấn đề cần thiết.
Và phần lợi nhuận có được trong những dịp lễ như thế này sẽ được dì Sơrai dành một phần gửi quyên góp cho các nhà chùa có nuôi trẻ mồ côi.
Dì nói, đối với mình, nó chẳng là bao nhiêu nhưng đối với người khác, có khi nó mang đến những điều thiết yếu cho cuộc sống của họ.
Dì sinh ra ở nơi này, lớn lên trong không khí chứa đầy khói nhang của hơn hai trăm ngôi chùa có lịch sử lâu đời, thế nhưng dì ít khi đi chùa đốt nhang cầu khấn trừ ngày Tết Nguyên Đán.
Dì cho rằng, đốt nhang có lẽ không thành thật bằng hành động thực tế hằng ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!