Chương 1: Kế Hoạch Bất Thành

Thư nhìn mình trước gương rồi thở phù: Khỏe thật! Nói xong Thư bước ra khỏi nhà tắm rồi leo lên giường và trùm mền kín đầu.

Cô dần chìm vào giấc ngủ, bỏ quên bao nhiêu suy nghĩ mới vừa nhen nhóm ban nãy về buổi chiều hôm nay, về chàng trai đó, về cơn mưa và..

người yêu cũ.

* * *Thư dạy học ở đây từ năm ngoái, nhưng bây giờ cô mới chính thức bắt đầu sống ở đây sau hơn năm chạy đi chạy lại giữa tỉnh L và thành phố S.

Nhà Thư không xa trường lắm.

Chỉ cách khoảng 20 cây số hơn nhưng Thư không chuyển về nhà ở mà sống ở một khu nhà trọ gần trường mình dạy.

Cô vẫn còn ôm ấp ước mơ học Cao học nên mới lưu luyến thành phố S không rời.

Tháng 8 tới đây cô sẽ phải thi đầu vào.

Nếu đậu thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.

Cô sẽ tiếp tục ở lại thành phố và tiếp tục con đường học tập của mình như mong ước.

Không thì cô phải về nhà và lấy chồng như mong ước của mẹ cô.

Nói đến lấy chồng, Thư bỗng thở dài, cô nghĩ đến Duy.

Duy giờ đã là người yêu cũ.

Nếu không có chuyện kia xảy ra thì có lẽ cô và Duy sẽ tiếp tục gắn bó và có thể Duy và cô sẽ kết hôn chăng? Thư nghĩ vẫn vơ khi đang nằm dài trên giường.

Bỗng tin nhắn điện thoại reo lên.

Cô mở ra: "Chúc cô giáo ngày 20 tháng 11 thật nhiều hạnh phúc! Người hâm mộ

". Thư ngơ ngác và sau đó tủm tỉm cười. Cô nghĩ đến anh chàng đêm mưa tầm tã. Không, đừng có mơ mà Thư. Mày ảo tưởng rồi! Làm gì có chuyện như phim được. Chắc hẳn là một tên nhóc học trò nào đó. Cũng có thể là một phụ huynh nào đó chẳng hạn. Thư không trả lời tin nhắn mà bỏ điện thoại xuống giường. Hôm nay Thư có năm tiết buổi sáng. Thư thở dài. Chẳng biết mình có thực sự đam mê cái nghề này không mà sao mà cảm thấy mệt mỏi khi phải đối diện với lũ nhóc quậy phá của ngôi trường này. Du nói"Dạy mấy đứa học trò cà tưng này thì mình phải cà tưng theo nó thì mới được!

"Chắc phải như vậy thật. Vậy Thư cần phải"cà tưng" theo chúng hay sao?

Nhưng khi đến trường, đứng trước học trò hoặc là thỉnh thoảng nhìn chúng chơi đùa ở sân trường, Thư như nhớ về thời cấp ba mờ nhạt của chính mình.

Thư ước gì trở lại những ngày ấy để thắp lên chút rộn ràng, một ít sắc màu hoặc ít ra một cái gì đó rực rỡ để tuổi học trò của chính mình thêm đong đầy kí ước yêu thương và thật chói sáng khi nhớ lại.

Thuở ấy, Thư rất chăm học, không hề có một buổi nào trốn học để đi chơi cùng bè bạn.

Thư hiền lành và vô cùng chăm chỉ.

Thư thầm thương một bạn lớp chuyên A từ thuở mới vào trường.

Nhưng Thư chưa bao giờ dám nhìn thẳng mặt bạn ấy.

Đơn giản vì Thư thấy mình chẳng xứng với bạn.

Bạn học rất giỏi và Thư nghĩ, mình cũng cần phải cố gắng học vì tương lai chính mình, và hi vọng rằng bạn ấy sẽ chú ý đến mình.

Lúc đó, Thư còn ngây thơ nên không biết rằng có những điều dù chúng ta có rực rỡ tỏa sáng trước mọi người thì cũng không chắc sẽ tỏa sáng với một ai đó.

Và ba năm cấp ba của Thư cứ trôi qua với những ngày đến trường, học thêm, học bồi dưỡng..

Từ sáng đến tối chỉ có học.

Dần dần hình ảnh người bạn ấy cũng trở nên mờ nhạt trong suy nghĩ của Thư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!