Chương 41: Chẳng Qua Là Anh Không Thích Cô Ta Mà Thôi

Cô ta đã ở phía sau đi theo anh bao nhiêu năm, chỉ cần anh không đuổi cô ta đi là cô ta đã vui lắm rồi.

Cô ta cứ tưởng người lạnh lùng như anh thì không biết đối xử tốt với người khác, chỉ cần cô ta đối tốt xử với anh là được rồi.

Không ngờ!

Không phải anh lạnh lùng, chẳng qua là anh không thích cô ta mà thôi.

An Sơ Tuyết nhìn đồ ăn trong đĩa, đôi mắt cô ta khó nén tia mừng rỡ: "Cảm ơn anh Cảnh Nam.

"

"Thích ăn cái này à?" Tiêu Cảnh Nam đặt đũa xuống, sau đó lại cầm đũa của mình lên: "Lát nữa gọi người đưa lên một phần nữa.

"Ánh mắt An Sơ Tuyết xoay chuyển, hai má cô ta bỗng ửng đỏ, gật đầu. Mặc Tinh cụp mắt xuống, cô đứng trước bàn, lồng ngực bỗng sưng lên nỗi chua xót, trái tim đau đớn như có hàng ngàn con kiến đang cắn."Chào tổng giám đốc Tiêu, chào cô An!

"Nhìn thấy Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết, hai mắt Lâm Hiểu sáng rực, cô ấy dè dặt chào. Mặc Tinh miễn cưỡng nâng khóe môi, nhưng đáy mắt lại không có một tia cười nào:"Làm phiền mọi người rồi.

"

"Tôi còn lo là cô xấu hổ, không tới đây đấy.

"

An Sơ Tuyết thở dài bất đắc dĩ, sau đó cô ta mỉm cười dịu dàng: "Tới là tốt rồi, ngồi xuống đi.

"

"Cảm ơn cô An!

"Lâm Hiểu mỉm cười nói cảm ơn, sau đó cô ấy kéo Mặc Tinh ngồi vào hàng ghế trống. Nhân lúc mọi người không chú ý, cô ấy lặng lẽ hỏi:"Vì sao cô An lại bảo cô xấu hổ ngại tới đây vậy?"

Cơ thể Mặc Tinh cứng đờ, một lúc lâu sau cô vẫn không lên tiếng, chỉ im lặng mà thôi.

"Cũng không có gì, chỉ là cô ta lái xe rồi đâm vào tôi làm chân tôi bị thương.

" Giọng nói của An Sơ Tuyết dịu dàng, còn hơi tỏ ý áy náy: "Khoảng cách quá gần, tôi rất xin lỗi vì đã nghe thấy lời thì thầm của các cô.

"

"Không sao không sao!

"Lâm Hiểu xua xua tay cười, cô ấy vừa lúng túng vừa ngạc nhiên. Thì ra đối tượng mà Mặc Tinh mưu sát nhưng chưa thành công chính là cô chủ nhà họ An!"Cô không cần ngại, người đâm tôi bị thương cũng không phải là cô.

"

An Sơ Tuyết cười cười, nói giọng hơi buồn bã: "Hơn nữa, tôi cũng không trách Mặc Tinh, chỉ là tôi nghĩ sau này tôi không còn nhảy được nữa nên có hơi tiếc thôi.

"

"Trước đây cô là dancer à?

"Lâm Hiểu kinh ngạc nói. An Thiếu Sâm nhìn An Sơ Tuyết một cái, ánh mắt anh ta tràn đầy vẻ u ám:"Quán quân múa ba lê thế giới.

"

Nếu khi đó An Sơ Tuyết không vì anh mà tiếp cận Mặc Tinh, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này.

"Lại còn là quán quân thế giới á?" Lâm Hiểu che miệng: "Vậy thì quá là đáng tiếc! Nếu tôi là cô An, người khác đâm vào tôi làm chân tôi bị thương, chắc chắn cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho người ấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!