Chương 37: Trừ Khi Cô Lấy Lòng Tiêu Cảnh Nam

"Đợi tôi tẩy trang xong sẽ lập tức xử lý vết thương cho cô.

"Lâm Hiểu quay lại trước gương, cầm bông tẩy trang lên. Sau khi tẩy trang nhanh nhất có thể, cô ấy cầm hộp sơ cứu đến để xử lý vết thương trên miệng Mặc Tinh."Hình như lưng của tôi cũng bị rách rồi, làm phiền cô xử lý giúp tôi với.

Cảm ơn cô.

"Sau khi xử lý vết thương trên mặt, Mặc Tinh cở đồng phục làm việc ra, chỉ mặc đồ lót, quay lưng về phía Lâm Hiểu. Lâm Hiểu nhìn những vết thương mới dài ngắn trên lưng cô, còn có những vết sẹo do vết thương cũ để lại, lần đầu tiên cô ấy đồng cảm với một người:"Trên lưng cô nhiều vết thương đến vậy, đều từ lúc cô ở tù sao để lại sẹo sao?"

Mặc Tinh "ừ" một tiếng, cô không muốn nhớ lại những tháng ngày được xem như là cơn ác mộng trong cuộc đời cô nữa.

"Những vết thương mới này là chuyện gì vậy?

"Lâm Hiểu sợ làm đau cô ta nên xử lý vết thương thật nhẹ nhàng. Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn thấy MẶc Tinh đau đến mức run cả người. Cô ấy cứ nghĩ rằng Mặc Tinh sẽ rên đau một tiếng, để cho cô ấy nhẹ tay hơn. Thế nhưng thậm chí Mặc Tinh còn không kêu đau một tiếng nào, giống như cô… đã quá quen rồi. Ánh mắt Mặc Tinh tối sầm lại:"Vô tình bị thương thôi."

Lâm Hiểu muốn nói là nhìn một sơ thôi cũng thấy là không giống như vô tình bị thương, thế nhưng cô ấy lại thay đổi những gì đang định nói ra: "Mặc Tinh, cô nói xem sao cô ở chỗ này, cầm được một chút tiền lương mà mỗi ngày phải làm việc gấp đôi thời gian của người khác, lại còn bị người khác chà đạp nữa chứ?"

Mặc Tinh xoa xoa đầu gối còn có chút đau, mím môi không lên tiếng.

"Ngày hôm đó cô quỳ ở cửa câu lạc bộ rất lâu, hôm nay còn bị Hướng Bách Tùng tát, bị cậu chủ An phạt quỳ, mọi người đều cười nhạo cô đó." Giọng nói Lâm Hiểu rất nhẹ nhàng:

"Cô thật sự có năng lực, cô đi đến đâu tốt hơn ở đây đi. Chứ cô cứ mãi ở nơi này, cô không cảm thấy không có tôn nghiêm, không cảm thấy đau lòng sao?"

"Cô cứ xem là tôi ham mê cuộc sống xa hoa đồi trụy ở đây đi.

"Vết thương đã được xử lý xong, Mặc Tinh mặc lại đồng phục làm việc, vén ống quần lên rồi xoa thuốc mỡ vào vết bầm tím lớn đáng sợ trên đầu gối. Lâm Hiểu bĩu môi, thu dọn hộp sơ cứu:"Không muốn nói thì không cần phải nói đâu, cô lừa người khác làm gì chứ? Sau này chuyện của cô ai thích quan tâm thì quan tâm, còn tôi đây không thèm quan tâm cô nữa!"

Nghe những lời này, Mặc Tinh ngây người một chút rồi mỉm cười: "Ngày mai mời cô đi ăn món cá nướng yêu thích nhất của cô, đừng giận mà."

Một người quen biết cô hơn tám năm nói cô ở lại Câu lạc bộ Dream là vì không từ thủ đoạn để được bước chân vào thế giới trước đây.

Vậy mà một người quen biết cô chưa đến một tháng lại cảm thấy cô đang nói dối vì cô nói rằng cô ham mê cuộc sống giàu có, xa hoa đồi trụy.

Thế giới này luôn khác xa so với tưởng tượng của cô.

Tắm rửa xong, cô nằm dài trên giường.

Trong bóng đêm mịt mờ, nước mắt cô âm thầm chảy dài.

Không ai có thể chịu được việc tôn nghiêm của mình bị người ta tùy ý chà đạp, cô cũng vậy.

Nhưng Hà Tiểu Du đã từng nói, không ai có thể giúp được cô trừ khi cô lấy lòng Tiêu Cảnh Nam, hết lòng cầu xin anh tha thứ.

Cô thật sự không muốn làm điều đó, cùng không cam lòng làm một nhân viên vệ sinh ở Câu lạc bộ Dream cả đời.

Mặc Tinh luôn nghĩ cách xem làm thế nào để được Tiêu Cảnh Nam tha thứ.

Thế nhưng lúc gặp anh cũng đã là chuyện của nửa tháng sau, khi mà anh và một vài người khác đến câu lạc bộ để bàn chuyện làm ăn.

Lúc đi ngang qua cô, anh không thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ cùng đám người vây quanh anh đi vào phòng vip.

Mặc Tinh chống cây lau nhà đứng ngây người một hồi, cố gắng đè nén cảm giác chua xót trong lòng, sau đó cô dẹp dụng cụ dọn vệ sinh vào phòng làm việc rồi đi tìm quản lý.

"Cái gì? Cô không muốn làm nhân viên vệ sinh, mà muốn trở về chức vụ ban đầu?" Quản lý trợn trừng mắt, nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi châm chọc nói: "Cô tự cho mình là ông chủ đấy à, muốn làm chức vụ nào là có được chức vụ đó hay sao?"

"Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn trở về chức vụ ban đầu trong 1, 2 giờ thôi, không phải muốn đổi chức vụ." Mặc Tinh do dự mãi, cuối cùng tháo sợi dây chuyền ngọc trên cổ xuống, đưa ra trước mặt quản lý trước mặt: "Vòng từ thời cổ đại.

"Sợi dây chuyền ngọc này là món quà sinh nhật mà anh cô tiêu gần 60 tỷ để tặng cô vào sinh nhật lần thứ 18 của cô. Vì thế mà suýt nữa anh ấy đã bị bố mắng chết."Thời cổ đại?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!