Những người trong phòng rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của Tiêu Cảnh Nam hiện tại vô cùng không tốt, kể từ khi Mặc Tinh đi ra thì không ai dám lên tiếng nữa.
Ngược lại Mặc Vệ Quốc lại thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, ông ta trở về sự nho nhã hiền hoà của thường ngày.
Ông ta rót rượu cho họ rồi nhẹ nhàng cười nói:
"Đừng để người không liên can làm cho cụt hứng, chúng ta tiếp tục uống nào? Sau đó, ông ta cụng ly với vài người rồi một hơi uống cạn. Bầu không khí trong phòng dần trở nên tốt hơn, như thể Mặc Tinh chưa từng xuất hiện vậy. Làn khói phảng phất dần tan vào không khí, Tiêu Cảnh Nam ngồi ở giữa phòng, anh dường như không quan tâm đến điều đó lắm. Mặc Vệ Quốc sau khi cùng người khác cạn chén được 3 vòng rượu thì ông ta dường như cũng can đảm hơn một chút, nhưng khi nói chuyện với Tiêu Cảnh Nam thì vẫn dè dặt cẩn thận:"Tổng giám đốc Tiêu, cậu cảm thấy như thế nào về dự án phát triển mới này của công ty chúng ta?
"Dự án này đã được triển khai rất tốt và tỷ suất sinh lợi vô cùng khả quan. Nhưng điều tệ hại chính là nằm ở đây, dự án này quá lớn và có liên quan quá nhiều thứ, cho dù là tiền vốn hay là các khía cạnh khác thì một mình tập đoàn Mặc Thị sẽ không làm nổi."Cũng được.
"Thuốc lá đã hết, Tiêu Cảnh Nam bèn ném đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc. Khi nghe thấy vậy thì những người trong phòng đều có suy nghĩ riêng của mình, nhưng đều không thoát khỏi hai từ ngưỡng mộ. Rất ít dự án có thể khiến cho Tiêu Cảnh Nam nói ra một câu"cũng được
", tập đoàn Mặc Thị lần này xem như là đã lên được một chiếc thuyền lớn rồi, và bọn họ vẫn chưa biết trong một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền từ dự án này. Mặc Vệ Quốc cũng không giấu được niềm vui mừng, việc có thể hợp tác với tập đoàn Tiêu Thị sẽ đem lại không ít lợi nhuận cho ông ta. Hơn nữa, nếu đã có cơ hội hợp tác lần một thì sẽ có lần hai và lần ba…"Nhưng tập đoàn Tiêu Thị tạm thời chưa có ý định hợp tác, xin lỗi.
"Nhìn thấy sự vui mừng của Mặc Vệ Quốc, trong đáy mắt của Tiêu Cảnh Nam hiện lên một tia u ám, anh bình thản nói. Nụ cười trên khuôn mặt của Mặc Vệ Quốc lập tức cứng đờ, như thể bị một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân vậy. Trong lúc nôn nóng, ông ta hỏi:"Tổng giám đốc Tiêu đã cảm thấy dự án này được, vậy tại sao không hợp tác với tôi chứ?"
Dự án này đã được chuẩn bị gần hai năm trời, ông ta vẫn luôn cố gắng giành lấy sự hợp tác với tập đoàn Tiêu Thị, hơn nữa trước đó tổng giám đốc Tiêu quả thực có tiết lộ rằng có ý định hợp tác, vậy tại sao đột nhiên lại đổi ý chứ?
"Ông đang chất vấn tôi sao?"
Ánh đèn chiếu rọi lên trên người của Tiêu Cảnh Nam, dưới cổ áo sơ mi dựng đứng tạo ra bóng đen giữa xương quai xanh của anh, khiến cho anh trông càng thêm lạnh lùng, nghiêm nghị.
"Tổng giám đốc Tiêu hiểu nhầm rồi" Mặc Vệ Quốc muốn khiến bản thân trông đừng quá nóng vội nhưng vẫn khó trở lại sự nho nhã của thưởng ngày:
"Tôi chỉ muốn hỏi nguyên nhân mà thôi, từ đó rút ra bài học, tiếp thu thêm kinh nghiệm."
"Không liên quan gì đến dự án mà tổng giám đốc Mặc đề ra, chỉ là chuỗi tiền vốn của tập đoàn Tiêu Thị gần đây xảy ra một chút vấn đề mà thôi."
Tiêu Cảnh Nam đứng dậy: "Tôi còn có việc phải làm, tôi xin phép về trước."
Lời anh nói thì khách sáo nhưng cách làm thì hoàn toàn không hề khiêm tốn.
Sau khi Tiêu Cảnh Nam nói xong, anh cũng chẳng thèm quan tâm đến phản ứng của những người kia, trực tiếp đẩy cửa rời đi.
Những người trong phòng cũng đồng thời đứng dậy khi thấy Tiêu Cảnh Nam rời đi.
Sau khi cánh cửa đóng lại thì bọn họ mới bắt đầu ngồi xuống, chỉ có mình Mặc Vệ Quốc vẫn còn cầm ly rượu đứng đó, khuôn mặt như thể đĩa mực bị lật úp vậy.
Tập đoàn Tiêu Thị không hẳn là tập đoàn lớn nhất trong nước nhưng cũng là một doanh nghiệp lớn hàng đầu.
Họ quản lý chuỗi tiền vốn vô cùng xuất sắc, luôn luôn là đề tài của các giáo sư tài chính của các trường đại học lớn.
Bây giờ Tiêu Cảnh Nam lại nói chuỗi tiền vốn đã xảy ra vấn đề, rõ
ràng chỉ là cái cớ, mà lại còn là cái cớ rất qua loa.
"Thảo nào khi trước tôi nói về chuyện hợp tác với tổng giám đốc Mặc thì bị tổng giám đốc Mặc từ chối, hoá ra từ sớm tìm được đối tượng hợp tác lý tưởng rồi."
Một trong số những người đó cười và nói: "Nhưng đáng tiếc thay, đối tượng hợp tác lý tưởng này dường như không mấy hài lòng về dự án của tổng giám đốc Mặc."
"Tôi gần đây cũng nghe thấy không ít người nói về dự án mới này của tập đoàn nhà họ Mặc., nghe nói tỷ suất sinh lời vô cùng khả quan, theo lý thì tổng giám đốc Tiêu không nên từ chối miếng bánh ngon đã dâng lên tận miệng này chứ?"
"Có lẽ không phải vì tổng giám đốc Tiêu không hài lòng về dự án này, mà là không thích đứa con gái làm lao công của tổng giám đốc Mặc đấy.
"Họ cứ thế, nói ra nói vào với giọng điệu chế nhạo. Sắc mặt của Mặc Vệ Quốc từ tái nhợt chuyển sang trắng bệch, lại từ trắng bệch chuyển sang màu đỏ, thú vị như thể một bảng màu vậy. Ông ta đặt ly rượu xuống và xách cặp đựng giấy tờ lên:"Trong công ty vẫn còn chút việc, tôi đi trước đây"
"Tổng giám đốc Mặc cũng đừng đau buồn quá, chuyện này không trách được ông. Suy cho cùng thì cũng không ai muốn sinh ra một kẻ gϊếŧ người, muốn trách thì phải trách người con gái của ông đã đắc tội với người không nên đắc tội." Người mà thường ngày không thể đối phó với Mặc Vệ Quốc bây giờ hả hê, vui sướng.
Mặc Vệ Quốc kìm nén cơn tức giận trong lòng xuống, ông ta cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!