Ông già kia không giấu giếm sự kinh tởm của mình:
"Mọi thứ trong Câu lạc bộ của các em đều tốt cả, sao lại phải đề tội phạm gϊếŧ người làm nhân viên vậy? Cô ta…"
Bọn họ đẩy cửa phòng vip ra rồi đi vào, giọng của bọn họ cũng dần nhỏ lại rồi im lặng hẳn.
Mặc Tinh nghe rõ những lời nói của ông ta.
Khi mới bắt đầu nghư những lời bàn tán này, cô sẽ tủi thân tức giận, uất ứt thế nhưng bây giờ nghe quá nhiều nên cô cũng đã làm quen được rồi.
"À cái này…" Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày cao gót: "Cô cầm lấy đi cái này."
Có thứ gì đó đang trong tay Mặc Tinh, cô còn chưa kịp có cơ hội từ chối thì Hà Tiểu Du đã chạy đi.
Mặc Tinh mở lòng bàn tay ra, bên trong là một tấm danh thiếp.
Hà Tiểu Du.
Công ty Luật sư Khởi Hàng.
…
Văn phòng Tổng giám đốc Câu lạc bộ Dream.
Tiêu Cảnh Nam đang ngồi trên sofa, vắt chéo hai chân.
Ánh mặt trời chiếu vào anh qua khung cửa sổ, cổ áo sơ mi trắng của anh phủ lên một làn sương mù, càng khiến anh trở nên thần bí.
Vân Mân pha trà một cách thành thạo rồi bê ấm trà đến trước mặt anh.
Cô ta khẽ nhướng mày, trong vẻ lười biếng có chút gợi cảm, thận trọng nói: "Tôi không thể hiểu nổi chuyện giữa anh và cô An."
Tiêu Cảnh Nam nghiêng đầu nhìn cô ta, bưng tách trà lên uống một ngụm.
"Nếu như nói anh quan tâm đến cô ấy thì cũng không chắc, bởi vì bình thường tôi thấy anh cũng không thoải mái với cô ta."
Vân Mân dừng lại một chút, thấy anh không tức giận, mới chậm rãi nói tiếp: "Thế nhưng nếu như nói anh không quan tâm cô ấy, thì chuyện Mặc Tinh đâm phải cô ấy đã trôi qua từ hai năm trước rồi, anh cũng vẫn ra mặt vì cô ấy.
"Hương vị của trà rất đậm dà khiến cho Tiêu Cảnh Nam cảm thấy sảng khoái. Anh ngồi với tư thế tao nhã, thanh quý khẽ thổi tách trà, nhẹ nhàng nhấm nháp vài ngụm. Ngay khi Vân Mân nghĩ rằng anh không nói gì, anh lại đột nhiên hỏi ngược lại::"Ai nói tôi đang ra mặt vì Sơ Tuyết?"
"Lẽ nào không phải sao? Vân Mân khẽ nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đầy vẻ nghi ngờ. Thế nhưng lần này anh lại không trả lời. Tiêu Cảnh Nam đặt tách trà xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào cô ta:"Cô không còn chuyện gì làm à?"
"Sao có thể chứ? Câu lạc bộ lớn như vậy, nếu như không phải là anh đến nên tôi phải tiếp đón anh thì ngay đến cả thời gian uống nước tôi còn không có.
"Vân Mân bật cười, cầm tách trà lên, rót đầu trà cho anh. Sau đó, cô ta lại đổi chủ đề:"Hôm nay Lâm Hiểu đến tìm tôi.
"Tiêu Cảnh Nam cầm tách ra, ngón tay thon dài của anh và màu xanh lục của tách trà làm tôn lên vẻ đẹp của anh, một vẻ đẹp rất khó tả. Anh nhìn bàn tay của mình, trong đầu lại hiện lên hình ảnh lòng bàn tay đầy máu của Mặc Tinh, anh khẽ nhíu mày."Cô ấy nói tối qua Mặc Tinh bị đau dạ dày, trên đầu gối toàn là vết thương.
Ngày nào cô ấy cũng phải làm việc hơn mười tiếng đồng hồ, cô ấy lo lắng Mặc Tinh sẽ không chịu đựng được." Vân Mân ngồi ở phía bên kia sofa, nghiêng người như một chú mèo:
"Tôi cũng không muốn làm hại đến tính mạng của ai cả, đang nghĩ đến việc giảm bớt khối lượng công việc cho Mặc Tinh. Anh thấy thế nào?"
"Những chuyện vặt vãnh như vậy còn phải hỏi tôi à? Cô thấy cô không cần làm tổng giám đốc của Câu lạc bộ Dream này nữa rồi đấy.
"Tiêu Cảnh Nam cáu kỉnh vô cơ, anh đưa tay lên, nới lỏng cà vạt rồi đứng dậy đi về phía cửa ra vào. Khi Tiêu Cảnh Nam bước đến cửa, anh dừng bước, lạnh lùng nói:"Gửi cho cô ta ít thuốc đi.
Cô ta không có tư cách để chết."
Nói xong, anh vô tình đi ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!