Chương 23: Anh Có Tin Tôi Không

Cô xấu hổ muốn khép chân lại và đẩy anh ra, thế nhưng dù có cố gắng thế nào đi nữa cô cũng không làm được.

Cô chỉ có thể run rẩy cầu xin lòng thương xót của anh: "Tiêu Cảnh Nam, anh đừng làm như thế mà, anh đừng đối xử với tôi như thế…"

Tiêu Cảnh Nam rút tay ra, đặt trước mặt cô, chế giễu:

"Tôi còn chưa làm gì mà cô đã thế này rồi. Mặc Tinh, cô thật dâʍ đãиɠ."

"Dâm…" Dường như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng của Mặc Tinh, cô khó khăn lắm mới nói ra một từ: "Dâm…đãng?

"Anh nói cô dâʍ đãиɠ sao? Haha nếu cô thực sự dâʍ đãиɠ, trong hai năm cô ngồi tù cô đã không phải khổ sở đến vậy! Ngón tay Tiêu Cảnh Nam khẽ lướt trên khuôn mặt cô, để lại những dấu vết ướŧ áŧ:"Chẳng lẽ không phải vậy?"

Anh nhìn xuống vết hôn trên xương quai xanh trắng nõn và mềm mại của cô, ánh mắt anh tối sầm lại, sau đó anh cúi đầu hôn lên đó.

"Mẹ nó!" Đúng lúc này, thang máy vang lên một tiếng hét, đột nhiên có người đi chạy ra ngoài, hét về phía mấy người trong thang máy:

"Mọi người mau ra đây đi, có người đang làm ngoài hành lang này. Thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ!"

"Tôi xem, tôi xem nào, lại còn mặc đồ của người dọn dẹp nữa chứ. Không biết là người dọn dẹp thật hay là mặc đồ như vậy cho gợi cảm hợp với tình huống…" Khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông ngoài đó, câu nói đột ngột dừng lại.

Tiêu…Tiêu Cảnh Nam?

Mấy người trong thang máy ồn ào bước ra, tất cả đều háo hứng muốn xem cảnh làʍ ŧìиɦ ngoài hành lang.

Thế nhưng khi nhận ra nam chính, người nào người nấy đều tái mặt đi vì sợ hãi, bỗng chốc họ biến thành kẻ câm, đi cũng không được mà ở cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan.

Tiêu Cảnh Nam ném áo khoác lên người Mặc Tinh, đứng trước mặt cô, khuôn mặt anh mang theo sự lạnh lẽo chết người: "Không đi đi hay còn đợi tôi tiễn mấy người nữa?"

"Không…không dám làm phiền anh. Bây giờ…chúng tôi…đi ngay đây!" Người đàn ông đứng ở giữa đám đông lắp bắp nói, sau đó anh ta nhanh chóng kéo đám người vào trong thang máy.

Dù bây giờ bọn họ có tò mò xem nữ chính là ai thì cũng không dám ở lại nhìn nữa.

Đường Thiến đứng trong đám đông đó, nhìn thế nào cũng cảm thấy cô gái kia chính là Mặc Tinh, thế nhưng cô ta chưa kịp nhìn kĩ thì đã bị một người đàn ông trẻ tuổi kéo đi: "Cô muốn chết cũng đừng kéo theo bọn tôi chứ."

Hành lang đông đức ngay lập tức trở nên vắng tanh.

"Tôi không dám nhận áo của anh Tiêu.

"Mặc Tinh run rẩy dùng tay phải che lại những chỗ quần áo bị xé nát, tay trái đưa áo khoác cho Tiêu Cảnh Nam. Cuối cùng, những giọt nước mắt tuyệt vọng của cô cũng rơi xuống. Tiêu Cảnh Nam nhìn những giọt nước mắt trên áo vest, bỗng nhiên anh cảm thấy bực dọc. Sau khi dừng lại một lúc, anh mới cầm lấy áo vest, cười nhẹ:"Cô mặc như thế này ra ngoài lại muốn dụ dỗ ai nữa?

Hay là cô đang quá thèm khát rồi nên muốn tôi thương xót cô?"

"Dụ dỗ?

"Những giọt nước mắt chảy vào miệng của Mặc Tinh bỗng nhiên chua xót vô cùng. Cô muốn ăn mặc thế này sao? Lẽ nào không phải là anh xé nát quần áo của cô sao?"Nhưng mà cô có dụ dỗ ai cũng vô dụng thôi.

Bọn họ không giúp được gì cho cô đâu." Tiêu Cảnh Nam nhìn thấy nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt cô, anh cảm thấy phiền phức, anh khẽ cau mày, nhìn đi chỗ khác.

"Người duy nhất có thể giúp cô rời khỏi đây chỉ có tôi thôi."

Mặc Tinh nắm chặt hai tay lại, cô tự chế nhạo bản thân mình: "Anh Tiêu nói như vậy là muốn ám chỉ tôi dụ dỗ anh à?"

Cô liếm đôi môi khô khốc của mình, cảm giác như lồng ngực bị một tảng đá nặng đè lên:

"Hai năm trước anh coi tôi không ra gì, bây giờ anh lại càng coi thường tôi. Anh đang muốn nói cho tôi biết những ngày tháng sau này tôi sẽ phải chôn chân ở nơi này sao?"

"Cô tự hiểu ra thì tốt rồi.

"Tiêu Cảnh Nam chế giễu. Dù đoán trước được những gì anh sẽ nói, thế nhưng trong lòng Mặc Tinh vẫn như có hàng nghìn chiếc kim đâm vào cùng một lúc, cảm giác đau đớn khiến cô không chịu đựng nổi. Cô biết cô nên từ bỏ hi vọng từ lâu, thế nhưng tận sâu trong đáy lòng cô vẫn còn một chút mong đợi:"Nếu như tôi nói không phải tôi đâm vào An Sơ Tuyết, là cô ấy cố ý chạy xe tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!