Chương 51: Bị bắt

Tư Mã Tiêu từ sớm đã biết Sư Thiên Lũ người này không đơn giản như vậy, lúc trước giao thủ, hắn đã nhận thấy Sư Thiên Lũ cũng không dùng ra toàn lực.

Có lẽ là bởi vì mấy lần trước, ngoài người Sư gia còn có cung chủ và các trưởng lão cung khác ở bên, mà Sư Thiên Lũ có thể đối phó Tư Mã thị, đương nhiên cũng sẽ phòng bị thế lực các cung khác, bởi vậy chưa hiển lộ ra toàn bộ năng lực của mình.

Hơn nữa khi đó Tư Mã Tiêu cũng chưa dẫm vào điểm mấu chốt, ông ta còn cảm thấy có thể tới điểm cân bằng, mới không động toàn lực.

Nhưng hiện đã khác.

Nhiều năm tâm huyết của tộc Sư thị đều ở trong kết giới tại đây, nếu thật bị Tư Mã Tiêu nổi điên phá huỷ, Sư Thiên Lũ dù thế nào cũng không chịu nổi.

Ông ta không hề che dấu nữa, Tư Mã Tiêu cũng cảm thấy một tia kinh ngạc với tu vi chân thật của ông ta hiện giờ. Sư Thiên Lũ thật sự tàng được rất sâu, tu vi chỉ sợ đã đến Đại Thừa.

Vượt qua Đại Thừa, là tới độ kiếp phi thăng, dù vượt qua hay không, đều chỉ là chết thôi.

Tư Mã Tiêu đã sáng tỏ vì sao Sư Thiên Lũ luôn luôn trầm ổn lại hiện ra sắc giận như thế, chung quy là vì trường sinh.

Sư Thiên Lũ biết được bí mật phi thăng, cũng biết tác dụng của linh hỏa, ông ta còn thấy được một ví dụ sống sờ sờ, đương nhiên cũng nghĩ giống Tư Mã Tiêu, ở lại đây lâu dài trăm triệu năm.

Sư Thiên Lũ mang đến mười mấy người đều là huyết mạch trực hệ của Sư thị, cũng là người ông ta tín nhiệm nhất. Hai bên đánh nhau, những người Sư gia đó chỉ có thể tránh né, nhân tiện trông coi kết giới, rồi sau đó kính sợ mà hãi hùng nhìn về phía không trung gió nổi mây phun, đó là tranh đấu mà bọn họ hoàn toàn không thể cuốn vào.

Tư Mã Tiêu chung quy vẫn giỏi hơn, nhưng hắn cũng không có cách nào lập tức giết chết Sư Thiên Lũ, Sư Thiên Lũ so với hắn nghĩ càng khó chơi hơn. Bất quá Tư Mã Tiêu cũng không vội, cùng ông ta so chiêu, hai người chiến đấu thường thường sẽ lan xuống phía dưới, đánh sâu vào kết giới.

Tư Mã Tiêu tựa hồ có ý định dựa vào công kích để đánh sâu vào kết giới phía dưới, Sư Thiên Lũ lại trăm phương nghìn kế muốn dời vòng chiến đi, tránh cho kết giới bị lan đến.

Hai người nhất thời giằng co không dừng lại.

……

Liêu Đình Nhạn trở lại Phong Hoa Thành của Sư Dư Hương, nàng có chút tâm thần không yên. Nhân sĩ tu tiên tâm thần không yên, thường thường là có quan hệ đến chuyện sẽ phát sinh trên người mình.

Hay là, Tư Mã Tiêu một chuyến này sẽ phát sinh cái gì ngoài ý muốn? Vừa rồi nàng không hỏi nhiều, chỉ xem thần sắc Tư Mã Tiêu cũng biết chỗ đó không đơn giản, khẳng định là có bí mật. Tìm kiếm bí mật của người khác, nhất định phải chịu nguy hiểm.

Liêu Đình Nhạn nghĩ lại nghĩ, Tư Mã Tiêu tu vi như vậy, trên thế giới này người có thể giết hắn chỉ sợ còn chưa sinh ra, cho nên dù bị thương một chút, hẳn là cũng sẽ không có chuyện gì lớn.

Nghĩ vậy nàng thoáng yên tâm, ngồi ở phía trước cửa sổ khắc hoa điểu, đối diện vườn hoa rộng bên ngoài. Sư Dư Hương yêu thích hoa điểu, cung điện hành lang gấp khúc đều chìm trong phồn hoa.

Bình thường lúc này, nàng sẽ dựa vào chỗ này nhìn gương phát sóng trực tiếp, ăn chút đồ ăn vặt, lật quyển bách khoa toàn thư thuật pháp tìm hai ba cái cảm thấy hứng thú để học, không còn Tư Mã Tiêu để xin giúp đỡ, dù sao cũng không phải không có hắn thì không được.

Tiểu hắc xà lúc này sẽ vui vẻ bò sang, từ đống đồ ăn vặt của nàng tìm một vài thứ mang ra ngoài nuôi chim. Tiểu hắc xà đến mỗi một chỗ đều thích nuôi các loại sủng vật khác nhau, đặc biệt nhiệt tình yêu thương cho ăn.

nói đến đây, tiểu hắc xà đâu?

Sau khi nàng trở về vẫn luôn suy nghĩ về Tư Mã Tiêu, cũng không chú ý tới tiểu hắc xà, tuy nó ham chơi nhưng tính cách thật sự không khác gì chó, lúc bọn họ trở về, tiểu hắc xà sẽ hiện thân, phe phẩy cái đuôi chào hỏi bọn họ.

Tiểu hắc?

Xà xà?

Liêu Đình Nhạn gọi hai tiếng, cảm giác không đúng. không khí chung quanh căng chặt, thứ gì chậm rãi siết lại. Nếu phải hình dung, nàng cảm giác có thứ gì đang rút không khí nơi này, muốn rút nơi này thành trống rỗng.

Nàng đứng tại chỗ, cầm chuỗi vòng ngọc đeo trước ngực, nghĩ thầm, không hoảng hốt, nói không chừng là ta nghi thần nghi quỷ.

Tê ——

Tiếng dây đàn căng thẳng, đại khái là lần đầu tiên trong cuộc đời Liêu Đình Nhạn phản ứng nhanh như vậy, nàng lao ra phía sau, trong ánh sáng phản xạ trông thấy dây đàn đan xen trước mắt.

Liêu Đình Nhạn ngừng lại: Mẹ kiếp!!!

Thanh âm liên tiếp không ngừng, không chỉ vang lên trước người nàng, còn ở phía sau, thậm chí trên đỉnh đầu. Liêu Đình Nhạn đứng tại chỗ bất động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!